Thiên Thiên nửa đứng nửa quỳ, gương mặt đến lúc này đã không còn một giọt máu.
Sự kiêu ngạo, khinh bỉ người nghèo, tính tiểu thư, bướng bỉnh bao nhiêu là tật xấu kể không hết, con bé đã đọc báo xem tin tức thấy tất cả rồi.
Đương nhiên là xem báo lá cải, tin tức hầu như là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn ULK tung ra.
Thiên Thiên có không tin nhưng nhìn thấy anh trai của mình ngày ngày bị vắt cạn sức lực, đã hoàn toàn tin tưởng vào hình ảnh bản thân tự tạo dựng nên, áp lên Mạc tiểu thư.
Hôm nay ai biết được vị tiểu thư nào đó dễ bảo như thế, một câu cãi lại cũng không thấy.
Chẳng tránh Thiên Thiên nhận không ra Mạc Gia Kỳ trong lời đồn đại.
Thượng Lâm nuốt ngụm cháo cuối cùng, bình thản hỏi: “Em vừa rồi nói Mạc tiểu thư là biến thái?”
Thiên Thiên không chối bỏ, lập tức gật đầu: “Bây giờ phải làm sao, em xin lỗi còn kịp không.
Lỡ như anh vì em mà bị đuổi việc thì sao đây, ba vẫn còn nằm bệnh viện.”
Lúc nãy không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại trở nên mỏng manh như vậy.
Thượng Lâm đưa bát cho con bé bình tĩnh nói: “Bị đuổi thì tìm việc khác, chúng ta không thể quyết định.
Anh không sớm thì muộn cũng phải tìm việc mới.”
Thượng Lâm là đội trưởng của đội đặc nhiệm ở độ tuổi hai mươi bốn, anh dựa vào năng lực của bản thân mà có được.
Những kẻ thấy anh chướng mắt lại không như vậy, nói bao nhiêu lời ác ý.
Chỉ vì bên dưới náo loạn không yên, phía trên đã cho anh một nhiệm vụ vô cùng đặc biệt, về quê ẩn mình.
Nói ra thật hài hước, nhiệm vụ này kéo dài bao lâu? Tiền thì không có nói thẳng ra là muốn anh từ chức.
Đến cả liên lạc còn chẳng có, để anh tự sinh tự diệt.
Bọn họ đã xóa sạch thân phận của Thượng Lâm, nếu có người cố ý điều tra, cùng lắm là một chàng tốt nghiệp đại học ngành giáo dục thể chất.
Hoàn cảnh gia đình chỉ có thể dùng một từ nghèo để miêu tả, em gái đang học lớp mười một còn đang nợ học phí, ông Thượng nằm viện cần người hiến tim, nói một cách chua xót nhất chính là đợi ngày chết.
Trước đây có thể xoay sở nhưng từ khi bắt đầu cái nhiệm vụ cao cả kia anh đã rất bế tắc, gặp được Mạc chủ tịch như gặp được quý nhân, mức lương cao như vậy Thượng Lâm không muốn bị đuổi trong một sớm một chiều, nhưng anh hiểu rõ công việc này không thể kéo dài.
Thượng Thiên Thiên rời đi nhưng không về thẳng nhà, Thượng Lâm lại không biết đứa em gái mình đang giữ suy nghĩ gì trong đầu.
Mạc Gia Kỳ đang dùng bữa chiều, đứng bên cạnh là An quản gia với gương mặt đầy nếp nhăn, mái đầu đã chia hai màu tóc.
“An quản gia cứ ngồi đợi một lát, con sẽ xong ngay thôi.” Ánh mắt cô có chút khó xử.
Bình thường vẫn vậy, An quản gia sớm đã quen nhưng hôm nay Mạc Gia Kỳ lại hành xử rất kỳ lạ.
Thức ăn nhận về tay không chút phàn này, hoặc là mắng lão lề mề chậm chạp.
Chỉ mới vài tháng không gặp, An quản gia cảm thấy lạ là điều đúng đắn.
Cô rất nhanh đã ăn xong phần của mình, trước khi An quản gia trở về còn nhận được lời cảm ơn của Mạc Gia Kỳ, lão đổ mồ hôi lạnh dọc sống lưng, ý nghĩ sắp bị đuổi việc đã nằm ngay ngắn giữa trán.
An quản gia nôn nóng hỏi: “Tôi tuy có tuổi nhưng đã gắn bó với Mạc Gia được một thời gian dài, cô chủ có thể suy xét lại không?”
Mạc Gia Kỳ vừa lật trang đầu của quyển sách đành phải khép nó lại, cô khó hiểu hỏi: “An quản gia nói như vậy là muốn tăng lương sao, đừng ngại cứ nói thẳng, tôi sẽ nói lại với Mạc chủ tịch.”
Đời trước An quản gia với sự khó chịu của cô chỉ cúi đầu chấp nhận, lão làm việc rất nhanh chóng mọi thứ trong nhà đều được sắp xếp ổn thỏa.
Lão An đã bắt đầu công việc làm tại Mạc Gia từ lúc cô tám tuổi, ấn tượng rất sâu sắc.
An quản gia chỉ có nguyện cầu giữ lại công việc hiện tại, nào có ý nghĩ muốn tăng lương, lão lập tức giải thích: “Cô chủ không đuổi việc tôi đã là may mắn lắm rồi, cô đừng nói lại với Mạc chủ tịch.
Thứ cho tôi nói thẳng, cách cư xử của cô chủ rất khác mấy tháng trước, tôi nghĩ rằng mình sắp bị đuổi việc.”
Mạc Gia Kỳ cười để che giấu đi nỗi hổ thẹn của bản thân, tuy không sửa đổi ngay tức khắc nhưng cô đang cố gắng từ bây giờ.
“An quản gia hình như già rồi cứ lo trước lo sau thì phải, tôi không có ý như vậy.
Bây giờ thì về nhà đi tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Bên ngoài có người cô chủ cần gì cứ gọi bọn họ.” An quản gia lui ra, trong lòng không thể yên tâm về câu nói của Mạc Gia Kỳ.
Quá khác so với mọi khi.
Mạc Gia Kỳ đọc sách để giết thời gian, trước đây không có, sau này sẽ biến chuyện đọc sách thành thói quen, bởi vì cô đã quyết tâm gầy dựng kiến thức cho bản thân.
“Đi nhầm đường rồi, phòng này không phải.”
“Nếu không hợp tác chúng tôi buộc phải dùng đến bạo lực.”
“Tôi chỉ nói vài câu rồi lập tức rời đi.”
Bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào, Mạc Gia Kỳ bị làm phiền không thể tập trung đọc hết dòng chữ, cô nhíu mày đi lại gần phía cửa, đưa mắt nhìn thử người bên ngoài, người gây náo loạn vậy mà lại là con bé vừa gặp trước phòng Thượng Lâm.
Mặc dù không biết đối phương sao lại tìm đến tận đây, nhưng nhìn thấy sự gấp gáp cùng với gương mặt lo sợ kia, cô đành phải ra mặt hỏi xem đã xảy ra chuyện gì..