“Anh có đói không?”
Mạc Gia Kỳ ngước mắt nhìn anh, cứ như vừa nói sai thứ gì đó.
Cách dùng từ chẳng xúc phạm ai cả, ít nhất cô chưa nói anh già.
Theo quan niệm của cô người chưa qua ba mươi tuổi đều gọi bằng anh chị, hai mươi chín tuổi rưỡi đều như vậy.
Anh âm trầm nói: “Tôi no rồi.”
“Anh đừng có điêu, tôi biết anh chưa ăn đâu nhé.” Cô dù hơi sợ nhưng vẫn cao giọng nói tiếp “Ngồi xuống dùng bữa, cứ tự nhiên.”
An Phong miễn cưỡng phụ họa: “Đúng vậy, cho dù tay nghề không bằng anh nhưng tạm chấp nhận, anh cũng nghe thấy cô ấy nói rồi còn gì?”
Cách mời của hắn như muốn đâm vào tim Thượng Lâm, anh tức giận quay ra xe trước.
Mạc Gia Kỳ khó xử dùng nhanh bữa cơm, rửa bát thì để sau.
Cô dắt con chó ra khỏi nhà, lúc nãy nó còn ngoan ngoãn nghe lời răm rắp bây giờ lại ở lì không đi.
“Mày muốn ở đây sao?” Cô bực tức nói “Tao đang gấp đấy.”
Con chó quay ngoắt sang hướng khác một lát sau dùng đầu đẩy cô trở vào nhà An Phong.
Hắn nhìn thấy cảnh này thầm vui mừng trong lòng, không uổng công bấy lâu nay nó ăn ké.
Mạc Gia Kỳ đã quyết định thì không có thay đổi, nhất quyết ôm con chó đi đến xe.
Trong quá trình di chuyển đến xe nó không còn kháng cự dường như sợ làm cô bị thương.
Cô mở cửa xe sau cho nó ngồi vào trong, quay trở về ghế phụ lái.
“Công việc không thuận lợi sao?”
“Ừm.”
Anh được cử đi theo dõi Thất Niên cái người được ba mình truyền lại chiếc ghế giám đốc, nửa đường đã mất dấu.
Người kia ra khỏi ngoại ô, cố ý tăng ga bỏ trốn khỏi tầm mắt của anh, đây không phải là lần đầu.
Những lần trước thì có người cố ý cản đầu xe, anh cẩn trọng hết mức có thể, có thể nói bọn chúng quá đa nghi.
Nhiệm vụ chính là bảo vệ cô nhưng anh lại ném cô ở một xó, Mạc Gia Kỳ cảm thấy tò mò là điều đương nhiên, hỏi thì có hơi kỳ quặc.
Anh đột nhiên đưa qua cho cô hộp sữa bắp.
“Chuyện không thuận lợi còn có tâm trạng mua cho tôi.” Cô nổi ý trêu ghẹo “Có phải cảm thấy tội lỗi không?”
Thượng Lâm chẳng chú tâm vào câu hỏi, ánh mắt đặt trên tay cô.
“Cái này vô tình xước thôi, vài ngày sẽ lành lại.”
Vừa nhìn đã biết không thể nào vô tình, Mạc Gia Kỳ chẳng phải loại người hậu đậu.
Anh biết đó là do dấu tích của móng vuốt gây ra, con chó phía sau không thể nào làm ra được vết thương này, bàn chân của nó to hơn chứng tỏ móng vuốt không cùng kích cỡ.
Thượng Lâm giữ im lặng, Mạc Gia Kỳ cảm thấy như quay về khoảng thời gian cả hai rơi vào chiến tranh lạnh, cô phục rồi đành nói ra sự thật.
“An Phong nói có một con mèo mới sinh, anh ta nuôi không nỗi.
Hỏi xem tôi có muốn nhận nuôi không, tôi đến xem, nó đã nổi xung cào một đường.
Đột nhiên con chó xuất hiện thu hút sự chú ý của tôi.”
“Cần phải chở nó đi tiêm phòng ngừa một số bệnh, cô chủ đã nghĩ đến vấn đề này chưa?” Thượng Lâm khởi động xe rồi hỏi.
“Tôi sẽ nhờ bác sĩ Hàn.” Cô có niềm tin Hàn Nhiên sẽ giúp một tay.
“Vết thương đã khử trùng chưa?”
“An Phong đưa cho tôi một tuýp thuốc, tôi thoa rồi.”
Thượng Lâm nhíu mày lập tức trở về trạng thái bình thường.
Gần đây việc lần theo dấu vết của bọn buôn ma túy có chút khó khăn ảnh hưởng đến trạng thái của anh, vừa rồi còn định đưa Mạc Gia Kỳ đến thẳng bệnh viện xem xét vết thương.
May mắn là dừng ý nghĩ đó lại kịp thời, giống như anh đang làm quá mọi chuyện lên.
Mạc Gia Kỳ cắm ống hút, uống một hơi rồi hỏi: “Anh đến đây bằng cách nào?”
Việc tìm cô thì dễ hơn nhiều, Thượng Lâm có thể thông qua định vị mà nắm rõ vị trí, cô thắc mắc tại sao chỉ có anh xuất hiện trước nhà An Phong.
“Đồng nghiệp đưa đến đây.”
“Thì ra là vậy.” Cô cứ sợ anh chạy bộ đến.
Đương nhiên Thượng Lâm không có ngốc như An Phong, chỉ là cô suy nghĩ dư thừa mà thôi.
Chạy một quãng đường xa bọn họ trở về đã thấy chiếc xe đen đỗ trước nhà.
Thượng Lâm nhìn thấy biển số xe liền biết bên trong là ai.
Yên Hải Bình bước xuống xe vẫy tay với cô, Mạc Gia Kỳ tự mở cửa gấp gáp ôm chầm lấy cậu nhóc, bọn họ xa nhau chẳng bao lâu nhưng tựa như cả năm trời.
“Em đến đây có việc gì sao?”
Cậu nhóc vui vẻ đáp: “Em để quên chiếc cốc, lần này đến em cod chuẩn bị quà cho chị.”
Yên Xích đưa sang cho cô nhưng được anh cầm giúp, Mạc Gia Kỳ không nghĩ tay mình bị liệt, vết thương ngay từ đầu rất tầm thường.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Yên Xích có thể làm người khác yên tâm được vài phần, cậu nhóc sẽ không còn bị đối xử lạnh nhạt như trước.
Nhìn cái cách hắn mang Tiểu Bình đến đây đã chứng thực được điều đó, lời nói của cô ít ra hắn chịu bỏ vào tai.
“Dì Lý đã giúp em cất cẩn thận rồi, chúng ta vào trong thôi.” Cô nhìn đến Yên Xích gật đầu chào hỏi.
Món quà của Tiểu Bình được anh đem lên phòng giúp, lát sau anh quay xuống ngồi bên cạnh Mạc Gia Kỳ.
Yên Xích khá ngạc nhiên nhưng vẫn giữ im lặng, hắn phận là người ngoài.
“Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Tiểu Bình.”
Cô nhấp ngụm trà nghi ngút khói: “Lần đầu tôi thấy Tiểu Bình gặp nạn trái tim như muốn nổ tung, người lạ gặp nhau tôi chắc chắn sẽ không có cảm giác đó.
Tôi thực sự rất sợ Tiểu Bình sẽ nhắm mắt ngủ say.”
Những điều cô nói là sự thật, cho dù gặp người hấp hối sắp chết đến nơi Mạc Gia Kỳ sẽ không có cảm giác lo lắng đến mức thất thần nhưng đó lại là Tiểu Bình.
Ban đầu cô cứ cho rằng đó là đồng cảm, đồng cảnh ngộ khi gặp người sắp bị tước đoạt đi mạng sống, rồi dần dần nhận ra.
Cô thân thiết với Yên Hải Bình rất nhiều, từng bước trong kế hoạch đều suy nghĩ cho cảm xúc của cậu nhóc.
Nhìn thấy những giọt nước mắt lắng đọng trên gương mặt Yên Hải Bình thì đau xót không thôi, chỉ muốn cho cậu nhóc vui vẻ.
Ngày càng sai lệch với ý nghĩ ban đầu, vì đồng cảm mà làm tới bước đường này chính bản thân cô có thể khẳng định rằng không thể.
“Thật khó giải thích nhưng những điều tôi làm là do bản thân tự nguyện, anh không cần cảm ơn.” Mạc Gia Kỳ nói tiếp “Mặc nhiên lời nói mà anh dạy dỗ tôi ở Mạc Gia, vẫn còn nhớ rất kỹ đấy.”
Trong mắt Yên Xích ánh lên tội lỗi, hắn thừa nhận tất cả lỗi lầm là do bản thân.
“Vẫn chưa có cơ hội xin lỗi đường hoàng, lần đó thật sự đã tổn thương cô rồi.”
Vì Yên Hải Bình ngồi ở đây nên cô không tiện gây khó dễ, cành không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp, lui một bước làm không khí dễ thở hơn.
“Lời xin lỗi tôi đã nhận rồi, anh đừng tự trách mình.” Cô nhìn đến chỗ Tiểu Bình hỏi “Chị mới tìm được thành viên mới, em có muốn nhìn thử không?”
Cậu nhóc vui vẻ gật đầu.
Mạc Gia Kỳ quay đầu nhìn Thượng Lâm.
“Nó không chịu xuống.”
Ánh mắt hoảng hốt của Mạc Gia Kỳ làm anh phải bồi thêm một câu: “Tôi mở cửa sẵn, khi nào nó xuống thì xuống.”
Tiếng sủa vang vọng của nó dọa dì Lý một phen, cô gấp gáp chạy ra bên ngoài.
Gương mặt hung dữ của con chó giống hệt với khi cô chạm tay vào mèo mẹ, Mạc Gia Kỳ hạ quyết tâm đi đến bên cạnh lại bị Thượng Lâm kéo về phía sau.
“An Phong nói nó không cắn người.”
Anh nhíu mày hỏi lại: “Cậu ta lấy gì để đảm bảo?”
Con chó tội nghiệp đứng trước một đám người lạ mặt, sau khi sủa mệt mỏi thì co lại một góc.
“Có cần xích nó lại không?” Dì Lý lo lắng hỏi.
Cô vội lắc đầu: “Không cần, nếu xích nó lại khi thả ra sẽ càng trở nên hung dữ.”
Rõ ràng lúc nãy ở chỗ của An Phong nó rất ngoan ngoãn, Mạc Gia Kỳ nhẫn nại để con chó thích ứng với nơi ở mới, mặc cho nó chạy tung tăng vào vườn hoa.
Xem ra không thể để Yên Hải Bình tiếp xúc với con chó, rất nguy hiểm cho cậu nhóc.
“Lần sau sẽ nghiêm chỉnh cho nó chào hỏi em, thật hư hỏng.” Mạc Gia Kỳ hai tay chống hông bất đắc dĩ mà nói.
Tiểu Bình cười vui vẻ nhìn theo bóng dáng của con chó, vừa rồi bị dọa là thật nhưng cậu nhóc cảm thấy rất thích, muốn vuốt ve nó thử một lần.
“Vậy lần sao em lại đến.” Cậu nhóc chớp mắt nói tiếp “Tuần sau ông ngoại em muốn mời chị đến làm khách, chị có muốn đi không?”
Yên Xích giật mình khi nghe con trai mình nói ra lời này.
Hồng Gia im hơi lặng tiếng nhưng không yên bình giống như những gì thể hiện bên ngoài, Hồng Ngải Ngải thoát khỏi nơi đó giống như bỏ xuống một gánh nặng.
Chính vì thế cô mới không để Yên Hải Bình quay về chốn cũ, hắn tuy không thể toàn tâm toàn ý yêu thương cậu nhóc nhưng cũng không nỡ buông tay, để cậu nhóc cho Hồng Gia Bảo nuôi dưỡng.
Hắn nhìn đến Thượng Lâm anh lập tức hiểu ra, về khoảng này bọn họ có chút ăn ý.
“Cô chủ, tuần sau sinh nhật tôi.”
Anh bịa đại một lý do, cô liền tin thật bởi vì đối phương chưa từng nói đùa.
“Vậy sao?” Mạc Gia Kỳ khó xử nhìn cậu nhóc nói “Chị sẽ trực tiếp trả lời, em yên tâm.”
Yên Xích nén lại thêm một chút rồi đưa Tiểu Bình trở về, hắn không giải thích bất cứ lời nào.
Thượng Lâm cảm nhận được độ nghiêm trọng trong ánh mắt của hắn nên không hề nghi ngờ, cộng thêm việc lần đầu gặp mặt có ấn tượng rất sâu đậm.
Hồng Gia Bảo trong mắt Mạc Gia Kỳ đã có tuổi chất phát, một thân một mình đem cháu mình nói lời xin lỗi chân thành đến cảm động.
Trong mắt anh lại là diễn cảnh hoàn toàn khác, lão ta đem theo cả đoàn người hộ tống, ánh mắt sắc bén có thể giết chết người.
Cô nhìn theo bóng dáng của chiếc xe khuất xa, bình tĩnh hỏi: “Lại có chuyện gì sao? Bình thường anh không có cư xử như thế.”
Thượng Lâm rất hiểu chuyện, anh chưa từng chen ngang vào cuộc trò chuyện của cô với người khác.
Hôm nay đã giữ mặt mũi cho anh rồi, thử hỏi ai lại đến dự buổi tiệc sinh nhật của vệ sĩ.
“Làm cô chủ khó xử rồi, thật xin lỗi.”
“Anh muốn quà gì?”
Trong tâm thế nghe cô khiển trách, hoặc là đối chất thêm vài câu.
Anh không ngờ đến việc cô sẽ hỏi anh thích gì, thích nhất chắc có lẽ là phục chức trở về đúng vị trí, anh ghét cái cảnh nằm vùng này lắm rồi.
Nhưng lại không muốn rời xa khỏi cô chủ nhỏ, không muốn cô biết anh làm vệ sĩ chính là lừa gạt, lấy gia thế của cô để che đậy thân phân..