“Tôi hiện tại không nói là buồn, suy nghĩ hơi nhiều mà thôi.” Cô nhỏ giọng nói.
“Vậy đừng suy nghĩ nữa, tiếp nhận một cách lạc quan có được không?”
Cô hít sâu một hơi mở miệng: “Dù sao cũng là chuyện của quá khứ nên lạc quan tiếp nhận.”
Cùng lắm thì đau lòng một chút, khóc nhiều một đêm.
Mạc Gia Kỳ nói thêm vài câu rồi ngắt máy, trong căn phòng sáng lạn thường ngày hôm nay thiếu ánh đèn điện, cửa sổ mở tung khiến gió lọng hành.
Cô lười đi đến đóng nó lại, cứ để hơi lạnh của màn đêm làm cô tỉnh táo một chút.
Muốn biết chuyện của mẹ ruột là thế nào cũng muốn ông bà Mạc chậm một chút, đừng về.
Cô bật dậy kéo ngăn tủ nơi gói thuốc được đặt trước khi bị mù.
Cầm nó lên sân thượng, vị trí cao nhất của ngôi nhà có thể nhìn tổng thể vườn hoa Túy Liên tận tình chăm sóc.
Cô vừa châm điếu thuốc lại nhìn thấy bóng dáng An Phong xuyên qua cửa kính.
Hình ảnh này làm cô muốn cười một chút, đời trước hắn không muốn cho người khác nhìn thấy.
Ánh mắt từ chỗ An Phong di chuyển đến những ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời đêm.
Làn khói trắng làm tầm nhìn trở nên mờ ảo, mùi hương của nó đang xoa dịu cô.
Nó chính là thứ ngăn dòng suy nghĩ đang chảy siết, hết điếu này rồi lại thêm một điếu nữa.
“Hôm nay tôi không có trừ lương, cô vì sao lại thành bộ dạng này?”
Cô nhếch mép: “Thì ra anh cố ý không kéo rèm cửa.”
Bị Mạc Gia Kỳ nhìn thấu hắn cũng không biện minh, tiếp tục hỏi: “Sao lại buồn như thế?”
Cô hỏi ngược lại: “Tôi có buồn sao?”
“Đều viết lên mặt.”
Mạc Gia Kỳ đảo mắt, sau đó nở nụ cười che đậy: “Bây giờ thì hết rồi.”
An Phong nhắc nhở: “Buổi tối rất lạnh, cô vào nhà đi.”
“Xuống liền đây.” Cô nhìn thấy xe ông bà Mạc đậu trước cổng, chuyện cần hỏi đến lúc phải hỏi rồi.
Cô dập tắt điếu thuốc dang dở, xuống nhà ngồi chờ bọn họ ở phòng khách, mặc kệ mùi thuốc ám lên người.
“Con có chuyện muốn hỏi, hai người có thể ngồi lại một chút không?”
Mạc Gia Uy mệt mỏi nới lỏng cà vạt, ông ta ngồi xuống nét mặt vẫn là sự nuông chiều: “Được, con muốn hỏi gì?”
Túy Liên cũng nghiêm túc ngồi bên cạnh ông ta.
“Mẹ ruột của con tên là Viễn Hạ Nghiên.” Nói rồi cô đẩy tấm ảnh của người hiến mắt sang phía bọn họ hỏi tiếp “Là người này sao?”
Mạc Gia Uy biết không thể giấu được nữa, hai tay đan vào nhau nghiêm túc mà nói: “Trước đây cho con biết chỉ là con nuôi của chúng ta, con suýt thì mù vĩnh viễn.
Chuyện tiếp theo chúng ta không tài nào kể tiếp.”
Cô chớp mắt kiềm lại cảm xúc đang dâng trào cuồn cuộn: “Hiện tại con muốn nghe, mong người sẽ nói hết.”
“Hai người họ đương nhiên không phải một thân một mình, vẫn còn có người nhà.
Lục Cử Đình vẫn còn hai người em trai, nhưng chúng ta từ khi con bị mất trí nhớ thì lập ra giao ước, từ nay chỉ có Mạc Gia Kỳ, đứa trẻ Lục Na đã không còn tồn tại.”
Mạc Gia Uy dừng một chút, đợi cô bình tĩnh rồi mới mở miệng lần nữa: “Bọn họ không tìm đến con là có lý do, muốn con không nghi ngờ, một đời sống trong sung túc.
Về mẹ con, cô ấy có một người chị gái, từ khi chào biệt con lần cuối chúng ta đã không còn giữ liên lạc với nhau, đôi mắt đó chính là bà ấy gửi đến.
Chúng ta thật sự không hề biết đến chuyện đó.”
Cuộc phẫu thuật mắt cô không tiếc lộ cho ai biết, Mạc Gia Uy và Túy Liên nói không biết thì đúng rồi.
Cô có được đáp án vì sao lại không có di ảnh trên bia mộ, bởi vì mẹ cô và chị gái là một cặp song sinh.
Muốn tôn trọng người còn lại nên không để di ảnh, mọi người hình như nhất trí với nhau như vậy.
Giọt nước mắt lẳng lặng rơi xuống, tất cả đều đã qua rồi.
Phải thừa nhận một chuyện ban đầu cô rất sợ người hiến mắt cho bản thân là mẹ ruột, bà ấy trốn ở một nơi xa xôi hướng mắt về cô.
Chuyện đó thật sự quá viển vông, một người chết không thể nào sống lại ngoại trừ cô.
“Khi nhận được tin tức Viễn Hạ Miên chết chúng ta đã đến đó một chuyến, những chậu hoa dang dở ta cho người chuyển về đây để tiện chăm sóc, ta có nhìn thấy bức ảnh gia đình của con.” Túy Liên chậm rãi nói “Nếu muốn…”
Cô vội vàng lắc đầu, nó nên đặt ở vị trí ban đầu thì hơn.
Sau này còn có thể nhiều lần ghé qua căn nhà đó để dọn dẹp một chút.
“Hai người mệt rồi, chuyện con muốn hỏi đã có câu trả lời không làm phiền hai người nữa.”
Mạc Gia Kỳ một lần nữa quay lại căn phòng, vừa về cô đã chìm vào giấc ngủ.
Mọi chuyện có lẽ đã chừa cho cô một con đường, nó không đau như trong tưởng tượng, chỉ có một tiếc nuối chưa kịp nhìn mặt vị Viễn Hạ Miên, ngay cả tang lễ cũng không được biết.
Họ nợ ba mẹ cô một lời cảm ơn và xin lỗi, cô nợ hai người họ cả một đời.
Chuyện trong quá khứ không cần nhớ cũng được, chẳng còn quan trọng nữa nhưng thật tiếc nuối vì khoảng thời gian ở cùng ba mẹ ruột bị lấy mất.
Trùng sinh về cho cô một bài học, là sự tiếc nuối.
Cô khai phá chậm chạm, ngay từ ban đầu sợ sệt không chịu làm sáng tỏ thân phận của mình, thụ động nhận lấy từng tin tức một.
Ngày hôm nay cô khóc rất ít, sáng dậy còn vương nỗi buồn mang mác.
Ngồi ăn sáng với ông bà Mạc như thường lệ.
Túy Liên đột nhiên nói: “Nhà thiết kế Hạ đứng ra lo hậu sự cho Viễn Hạ Miên, tro cốt vẫn còn đặt ở ngôi chùa nổi tiếng.
Hôm nay chúng ta có thể đi đến để nhận nó về, con thấy thế nào?”
Mạc Gia Kỳ gật đầu, ánh mắt dần hạ xuống: “Có phải con không hỏi, mọi người sẽ không nói?”
Túy Liên vẻ mặt biểu thị sự đồng tình: “Tất cả đã nhất trí rồi, khi nào con hỏi mới giải đáp.
Bởi khì quá khứ chỉ có tang thương chẳng ai muốn nhắc lại.”
Nghe câu nói này cô cảm thấy mình rất ngu, vì sợ mà không dám hỏi.
Ba người gác lại công việc, Mạc Gia Kỳ chọn trang phục đơn giản vì nơi sắp đến cần phải ăn mặc trang nghiêm.
Một chiếc áo thun trắng phối với quần lưng cao, cùng ông bà Mạc ngồi chung một xe.
Bước vào chùa có không ít người nhận ra bọn họ, tin đồn nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội.
Mạc Gia Kỳ bỏ qua sự bàn tán và ánh mắt của mọi người mà tiếp tục.
Cô dùng hết sức để nâng niu hủ tro cốt, phần còn lại là do ông bà Mạc an bài.
Hạ Minh Tây được Viễn Hạ Miên nhờ cậy, vào một ngày đẹp trời hãy rải tro cốt của bà ấy xuống biển, để hình hài này hòa với biển.
Chiếc thuyền được đưa ra giữ biển, hôm nay gió không gào thét đòi mạng như cái ngày cô bị ép phải nhảy xuống biển, bầu trời tuy thiếu nắng vừa hay êm dịu.
Chẳng thể nói đây là một ngày đẹp trời nhất, trong lòng Mạc Gia Kỳ ngày nhận được tro cốt của người thân đã tốt lắm rồi, tốt hơn khi cả đời này không biết đến.
Từng nắm tro cốt được rải xuống biển, có một phần theo gió bị cuốn ra tận phía xa.
“Con muốn gặp lại người thân trong hoàn cảnh khác.”
“Ta sẽ trao đổi với họ, nếu đồng ý chúng ta tổ chức một buổi tiệc gia đình.” Mạc Gia Uy nghiêm túc nói.
Nụ cười đưa tiễn của Mạc Gia Kỳ có thể an ủi người đã khuất, hôm nay cô kìm nén để không bật khóc.
So với khóc người đã khuất càng muốn thấy nụ cười hơn, đó là cảm giác cô bị nhấn chìm ở dưới biển sâu nhận ra được.
“Mong rằng họ sẽ đón nhận con.” Cô khẽ nói.
Túy Liên nghe thấy thì đau lòng nhiều một chút: “Sao lại không thừa nhận, đều là người nhà với nhau.
Bọn họ thật sự rất yêu thương con, quyết định của người lớn có thể con không hiểu nhưng mục đích điều hướng đến cảm xúc của con.”
Mạc Gia Kỳ bỗng nhiên muốn hỏi một chuyện, cô chần chừ mở miệng: “Nếu một ngày con mất, hai người có đau lòng không?”
“Nếu như con mất, con chính là kẻ ép chúng ta bước vào con đường tha hóa.” Mạc Gia Uy nói như thể điều này được định sẵn.
Cô nhớ lại bản thân khi chết ở đời trước, thật tò mò ông bà Mạc sẽ cư xử như thế nào.
Mong rằng bọn họ sẽ nhẹ nhàng chấp nhận cái chết đó, mong rằng tên An Phong khốn nạn kia bình an sống một đời với Lạc Lạc.
“Nếu như con là một đứa hư hỏng, tiêu tiền của ba mẹ như điều hiển nhiên và nhận định lòng tốt đó là tội lỗi trong quá khứ, vẫn vì con mà tha hóa?”
Túy Liên đưa mắt nhìn ra đường chân trời: “Lão Uy thì ta không biết nhưng từ lúc thoát khỏi trận hỏa hoạn con chính là đứa con duy nhất của ta, muốn tiêu tiền thì ta đưa tiền, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đấy, không phải tội lỗi trong quá khứ mà con đáng được nhận.”
Mạc Gia Kỳ khẽ cười trong lòng có chút run rẩy: “Vậy việc đầu tiên khi con mất hai người sẽ làm gì?”
“Giết chết tên hung thủ mà không cần nhờ đến pháp luật, gia cảnh của ta đủ để làm điều đó.” Mạc Gia Uy nhẹ nhàng buông lời.
“Ta cũng đồng ý với lão Uy, sau đó xã hội sẽ nhiều thêm hai kẻ tâm thần phân liệt.”
“Đủ rồi, đủ rồi.” Mạc Gia Kỳ choáng váng hết cả đầu.
Vừa nghe bọn họ nói vừa tưởng tượng, nó làm cô thật sự sợ hãi, có tự nghĩ kết cục cho bọn họ cũng không nghĩ đến mức độ đó.
Vì cô mà giết người rồi tự biến bản thân thành những kẻ cô lập xã hội thật sự rất đáng sợ.
Mạc Gia Kỳ có một niềm tin ba mẹ ruột của cô sẽ không hành xử như vậy, bọn họ dùng thời gian để vượt qua nỗi đau.
Cùng nhau ngắm biển thêm một lúc, rời nhà từ buổi sáng trở về đã là xế chiều.
Ngày hôm sau công việc mẫu ảnh của cô bắt đầu gấp rút, bởi vì ngày hôm nay Yên Hải Bình được nghỉ.
“Chị ơi em có xem trước rồi, mong rằng công việc thuận lợi.” Từ trong ánh mắt của cậu nhóc cô nhìn thấy được lo lắng.
“Mong là thuận lợi.”
Chính bản thân còn lo huống chi là một đứa nhóc, cô mỉm cười để trấn an Tiểu Bình.
Quá trình chụp ảnh được giám sát dưới ánh mắt nghiêm túc của Hạ Minh Tây, bởi vì chưa có kinh nghiệm nên mất rất nhiều thời gian.
Bộ ảnh được chụp xong còn phải qua bước hậu kỳ, cô và cậu nhóc chào tạm biệt Hạ Minh Tây rồi trở về.
Cô đích thân đưa Tiểu Bình về nhà, hiếm khi được cầm lái Mạc Gia Kỳ rất tận hưởng..