Buông Tha Cho Ta Được Không

“Hàn Trần, chờ bọn hắn xử lý xong thì qua nói cho ta biết. Chúng ta ra ngoài sân nghỉ ngơi một hồi.” Hàn Phong lấy điện thoại ra nói vài câu rồi tắt đi, sau đó kéo tay ta đi về phía cửa sau.

.

“Vì sao muốn đem cổ phần của công ty tặng cho ta?” Ngồi xuống một cái ghế dài, sau khi ngẩn ngơ nhìn trời một hồi lâu, ta quay ra hỏi Hàn Phong.

.

“Bởi vì ta thích a!”

.

“Ngươi biết rõ ta chán ghét bọn họ, vì sao còn mang ta tới nơi này?” Nhớ tới những ánh mắt khinh thường của người nhà Vân gia, ta tức giận nói.

.

“Ta đã nói rồi, ta muốn tặng cho ngươi một lễ vật, đã quên rồi sao?”

.

“Lễ vật, lễ vật, ngươi bao giờ cũng muốn gì làm đấy, cái này ta căn bản không muốn có.” Thấy hắn nói xong lại cười nhẹ một tiếng, ta có chút bốc hỏa nói.

.

“Được rồi, đợi lát nữa ngươi sẽ thích.” Hàn Phong đột nhiên ôm lấy ta, nhẹ nhàng hôn lên môi ta.

.

“Ta không cần số cổ phần này, vẫn là ngươi tự giữ đi!” Tựa ở trên vai hắn, ta nói.

.

“Ta đã nói muốn tặng cho ngươi, ngày mai ngươi đi ký một chữ đi!”

.

“Ta giữ cũng vô dụng, cho nên ngươi vẫn là….”

.

“Được rồi, chuyện này kết thúc tại đây thôi.”

.

“Ngươi có lúc quá bá đạo rồi.” Ta ngồi thẳng lên, trừng mắt lườm hắn.

.

“Vậy sao?” Hắn cười cười.

.

Ta vừa định gật đầu, thì nghe thấy tiếng động vang lên từ trong túi áo của hắn.

.

“Hảo, ta đã biết.” Sau khi nghe điện thoại xong, hắn nhìn ta một chút, trên mặt lộ ra dáng tươi cười đắc ý.

.

“Đi thôi bảo bối, lễ vật ta muốn đưa, ngươi lập tức có thể thấy được rồi.”

.

“Cái kiểu xưng hô này thật là buồn nôn.” Ta nhíu mày, phụng phịu nói.

.

“Ha hả.” Hắn cười ngây ngô một tiếng rồi kéo tay ta dẫn đi.

.

“Hiệu suất làm việc của bọn họ thật rất cao a.” Đi vào biệt thự thấy phòng khách lúc này đã vắng tanh, ta nhẹ nhàng nói một câu.

.

Hàn Phong chỉ lẳng lặng cười cười, sau đó có hai người đi tới bên cạnh hắn.

.

“Thiếu gia, đều đã chuẩn bị tốt rồi, bọn họ đang ở thư phòng trên lầu hai.”


.

“Đem tài liệu đưa cho Vân Khởi Sơn xem đi!”

.

“Vâng.”

.

“Thanh, lễ vật ta đưa cho ngươi, ngươi nhất định sẽ thích. Ta hiện tại hầu như có thể dự đoán thần tình của bọn họ lúc này.”

.

Hàn Phong trên mặt hiện lên một tia tiếu ý xấu xa, còn không chờ ta có phản ứng, liền vội vàng kéo ta đi lên tầng hai.

.

Chúng ta mới vừa đi đến cửa thư phòng, đại môn liền tự động mở ra. Người vừa mở cửa thấy ta và Hàn Phong đi tới liền tỏ ra sửng sốt, sau đó đóng cửa lại, tức giận nói với Hàn Phong:

.

“Ngươi làm như vậy có đúng hay không hơi quá đáng?”

.

“Phụ thân đại nhân không phải đã dạy ta khi làm việc phải không từ một thủ đoạn nào hay sao? Lẽ nào ngài đã quên rồi?” Hàn Phong cười lạnh một tiếng nói.

.

“Ngươi không phải đã đáp ứng ta, sẽ nể mặt ta mà cho Vân gia một con đường sống sao?”

.

“Đúng vậy! Lúc đó ta là đáp ứng rồi, bất quá hiện tại ta đã đổi ý. Thương trường như chiến trường, chuyện ngươi lừa ta gạt không phải rất nhiều sao? Nếu như không triệt để ăn tươi đối phương, lại để cho đối phương có cơ hội phản kích, kết quả là ta chết. Tuy rằng ta không phải là đứa con do nữ nhân ngài yêu thương sinh ra, nhưng dù sao cũng là thân sinh nhi tử của ngài, không phải sao? Ngài cũng không hy vọng sau này ta bị chết thảm chứ? Huống chi, Vân Hạo cũng không phải là kẻ dễ đối phó.”

.

Thấy cha hắn đang nổi giận đùng đùng, Hàn Phong liền trở nên nghiêm túc, thế nhưng khoé miệng vẫn lộ ra một nụ cười trào phúng.

.

Chính là cái kiểu cười này, khiến ta nhận ra được rất nhiều điều. Hàn Phong, hắn cũng hận phụ thân hắn sao? Nhớ tới những điều Tề Khiếu từng nói với ta, lòng ta đột nhiên có chút ê ẩm, vô thức cầm tay hắn.

.

“Làm sao vậy, Thanh?” Hắn đột nhiên mỉm cười nhìn ta.

.

“Không….” Ta lắc đầu.

.

“Là bởi vì ngươi sao? Khiến hắn xích mích với ta? Ai…. Quên đi, cũng không nói được người khác, là ta bất hảo…. Ngươi là nhi tử của Vân Thu Vũ, ta cũng không muốn nói thêm gì cả, các ngươi tự mình xem đi.”

.

Động tác vô thức của ta đã khiến hắn chú ý, hắn nhìn ta một hồi, sau đó thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói vậy, sau đó xoay người đi voà trong thư phòng, dắt vợ mình đi ra.

.

Ánh mắt của Vân Thu Vũ và ta thoáng gặp nhau trong nháy mắt, ta thấy được vệt nước mắt trên mặt nàng, cũng nhìn thấy sự kỳ vọng cùng bi thương trong mắt nàng.

.

Vốn cho rằng mình có thể bình thản từ lâu, nhưng khi tiếp nhận ánh mắt của nàng, ta vẫn thấy đau nhói trong ***g ngực.

.

“Chúng ta vào đi thôi! Đừng đứng ở ngoài cửa mãi thế.” Để cho ta trầm mặc một lúc lâu, Hàn Phong mới mở cửa ra và nói với ta.

.

“Ân.” Thư phòng lớn như thế lúc này lại yên lặng đến doạ người, người của Vân gia vừa thấy chúng ta đến đều lộ ra vẻ mặt hận không thể ăn tươi chúng ta.

.

“Quả nhiên là một tiện nhân, xưa kia phụ thân hắn cũng là giả bộ cái vẻ vô tội như vậy để câu dẫn Vân Mặc, thực sự là cha nào con nấy a!”

.


Ta vẫn còn đang suy nghĩ không biết là Hàn Phong đến tột cùng đã làm cái gì thì một nữ nhân diễm lệ đứng ở bên cạnh Vân Lĩnh đột nhiên chỉ thẳng vào ta mà chửi bới.

.

“Ngươi dựa vào cái gì vũ nhục cha ta?” Ta lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, bắt đầu không khống chế được lửa giận trong lòng.

.

“Nga, sinh khí? Ta cũng không nói sai, trước đây nếu như không phải phụ thân ngươi câu dẫn hắn, mê hoặc hắn, một đại nam nhân như hắn sao có thể hoang đường tới mức muốn kết hôn với một người đồng tính? Cũng không biết Thanh Nhược Tích đến tột cùng đã dùng cái thủ đoạn hạ lưu….”

.

“Câm miệng, câm miệng.” Nàng càng nói càng quá đáng, quả thật không thể tha thứ. Ta đang định xông tới cho nàng một cái bạt tai, thế nhưng Hàn Phong lại ngăn cản ta. Ta chỉ có thể giận dữ nắm chặt hai tay, phát tiết oán khí trong lòng.

.

“Chị cả nói thật là đúng, ngươi xem, hiện tại không phải cũng đang có người bị mê hoặc sao? Ta nghe nói vị Tề thiếu gia kia hình như cũng không màng đến sự phản đối của cha mẹ, vẫn muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, tấm tắc, thực sự là rất giỏi a!”

.

“Mẹ, đừng nói nữa. Người hơi quá đáng, hắn là biểu ca của ta a!” Ta quả thực đã bị chọc giận, vừa định phản bác, chợt nghe thấy thanh âm của Vân Du Vũ. Tuy rằng vẫn không muốn thừa nhận mối quan hệ huyết thống này, nhưng mà hiện tại nghe thấy vậy ta vẫn rất cảm kích, liền gật đầu, lặng lẽ nói câu cảm tạ.

.

“Ngươi biết cái gì, hắn mới không phải….”

.

“Được rồi, ta cho các ngươi thời gian, là để các ngươi lo chuyện dọn nhà, không phải là để cho các ngươi vũ nhục vợ ta như vậy. Vân gia gia ngài định thế nào đây?” Bởi vì thực sự không thể chịu đựng được sự vũ nhục của các nàng, ta đang định bỏ đi thì lại bị Hàn Phong túm lại, ta vừa định quát lên thì lại thấy Vân Khởi Sơn lúc này đang cau mày suy nghĩ.

.

“Chúng ta sẽ không rời khỏi đây.” Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Vân Khởi Sơn ném hồ sơ trong tay xuống, run rẩy đứng lên nói với Hàn Phong.

.

“Cái này thì không phải do các ngươi nói là được. Giấy tờ đều viết rõ ràng minh bạch là toà biệt thự này đã thuộc về Thanh Dương rồi. Ngài cũng không có quyền ở trong nhà người khác a!” Hàn Phong buông tay ta ra, ung dung nói với bọn họ.

.

“Ngươi, ngươi…..” Vân Khởi Sơn giận dữ chỉ vào hắn, nhưng nhìn thấy Hàn Phong trưng ra vẻ mặt thản nhiên như vậy, liền cầm lấy hồ sơ đó ném vào đầu cái người mà lúc trước liên tục vã mồ hôi trong yến hội, luôn miệng mắng: “Đều là do tên nghiệt tử nhà ngươi, ngươi cái đồ súc sinh vô dụng! Làm hại lão tử….”

.

Hắn vừa dứt lời, hai bên trái phải liền vang lên tiếng khóc của nữ tử cùng tiếng xin khoan dung của nam nhân đó.

.

Nhìn bọn họ hỗn loạn, thê thảm như vậy, ta cười lạnh một tiếng, kéo tay áo Hàn Phong mà hỏi: “Đêm đó ngươi dám buộc ta ký tên, cũng không cho ta xem nội dung, là tập hồ sơ đó phải không?”

.

“Vân gia đã phá sản rồi, rất nhanh ngươi sẽ như nguyện, được nhìn thấy bọn họ thê ly tử tản.” Hắn mỉm cười, cầm tay của ta lên hôn nhẹ một cái, “Đây là lễ vật ta đưa cho ngươi, có thích không?”

.

“Không biết, thực sự….”

.

Khi ta bắt đầu rơi lệ, ta liền ngơ ngác nhìn Hàn Phong.

.

“Thanh, đừng khóc, ngươi bây giờ phải rất vui vẻ chứ, không phải sao?”

.

“Hàn Phong, chúng ta đi thôi!”

.

“Chuyện toà biệt thự….“

.

“Sau này nói được không? Chúng ta rời khỏi đây trước đã.” Ta nắm lấy bàn tay đang thay ta lau nước mắt, nhìn hắn khẩn thiết nói.


.

“Hảo.”

.

Ta hẳn là nên vui vẻ, không phải sao? Ta cái gì cũng không có làm, chỉ vì một câu nói, chỉ vì ta cố ý tỏ ra yếu đuối, để Hàn Phong thay ta làm nhiều việc như vậy, không cần tốn một chút sức lực nào liền có thể thấy Vân gia sụp đổ. Thế nhưng vì sao ta một điểm vui vẻ cũng không cảm thấy?

.

Ngồi ở trong xe, ta lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Hàn Phong, một cảm giác bi thương nảy lên trong lòng ta. Hắn, đến tột cùng đã dùng những thủ đoạn gì, mà có thể bức Vân gia đến nước này? Ta phải làm cái gì, mới có thể trả hết ân tình của hắn?

.

Về đến nhà cũng đã mười một giờ, ta lật qua lật lại, mà vẫn không thể nào ngủ được.

.

“Không ngủ được sao?” Hàn Phong xoay người ta lại, vòng tay ôm lấy thắt lưng ta, biếng nhác hỏi.

.

“Ân.”

.

“Đang suy nghĩ cái gì?”

.

“Đang suy nghĩ ngươi đến tột cùng đã làm như thế nào?”

.

“Vân gia?”

.

“Đúng.”

.

“Ha hả.” Hắn nghe vậy yếu ớt cười một tiếng, sau đó xoay lại, đặt ta nằm trên người hắn. Ta có chút hoảng hốt, đang định đẩy hắn ra, nhưng không biết thế nào lại nằm yên.

.

“Đừng nghĩ nữa, ngươi chỉ cần biết rằng nếu là vì ngươi, cái gì ta đều có thể làm là tốt rồi.” Hắn hôn nhẹ lên trán ta, lại vươn đầu lưỡi trên mặt ta liếm vài cái, sau đó đi xuống cổ, nhẹ nhàng gặm cắn cổ ta.

.

Ta không chịu nổi phải hướng hắn cầu xin, hắn mới buông tha cho ta.

.

“Ân…. Đừng, Hàn Phong….” Khi hắn đang xoa nắn hạ thân của ta bên ngoài lớp y phục, ta không khống chế nổi mà bật ra tiếng rên rỉ, vội vã cầm tay hắn.

.

“Ngày hôm nay đừng làm mà, có được hay không.” Ta xấu hổ đỏ mặt cũng không dám nhìn hắn, rụt rè kéo chăn lên che kín người, nhỏ giọng nói.

.

“Ha hả, bảo bối sao vẫn còn xấu hổ như vậy?” Hắn khẽ cười trên đầu ta, lại vạch chăn của ta, sờ loạn lung tung.

.

“Hàn Phong.” Ta sầm mặt nhìn hắn, nghĩ thầm trong lòng: sao hắn lại có thể dùng cái kiểu xưng hô buồn nôn như thế này chứ?

.

“Đã biết. Ta cũng không dự định làm gì ngươi cả, tất cả là tại ngươi cứ lật qua lật lại, khiến cho ta bốc hoả lên.”

.

Một lần nữa lại nằm đối mặt với ta, hắn nắm tay của ta nói, “Thanh.”

.

“Cái gì?”

.

“Ngôi biệt thự của Vân gia ngươi định xử lý thế nào?”

.

“Ta chán ghét nơi đó.” Nhắc tới Vân gia ta lại sinh khí, hắn vừa hỏi một câu, ta đột nhiên vô pháp khống chế tính tình, nổi giận đùng đùng nói.

.

Thấy hắn hơi sửng sốt, ta mới biết mình đã vô cớ hướng hắn phát hoả, áy này thấp giọng nói, “Xin lỗi.”

.


“Ha hả, Thanh của ta cũng có lúc giống như con mèo xù lông thế này a, thật sự quá đáng yêu mà.” Người này đột nhiên lại lần nữa đặt ở ta trên người, mạnh mẽ ôm lấy ta.

.

“Buông ra.” Ta thật vất vả mới đẩy được hắn ra, đã thở hồng hộc không thể nói thành lời. Khi ta lườm hắn, hắn lại còn giả bộ như kẻ vô lại, làm cho ta càng thêm bực mình.

.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện của Vân gia đi!” Thấy ta lườm như vậy, cái đồ mặt dày đó lại cười hắc hắc mà nói.

.

“Ta không muốn ở chỗ đó, tất cả mọi vật ở đó đều khiến ta cảm thấy chán ghét. Lúc đó vì sao không để đứng tên ngươi?” Ta thẳng thắn nói, không chút bận tâm rằng Hàn Phong nghe thấy vậy sẽ có phản ứng gì.

.

Hắn sắc mặt trầm xuống, thanh âm nguyên bản ôn hòa chậm rãi trở nên có chút băng lãnh: “Ngươi là đang nói rằng ta đã làm sai?”

.

“Xin lỗi.” Trầm mặc một hồi lâu, ta nói.

.

“Mau ngủ đi.” Hắn xoay người, đưa lưng về phía ta, lạnh lùng nói một câu.

.

“Hàn Phong….” Ta túm lấy áo ngủ của hắn mà kéo, nhưng hắn vẫn không để ý đến ta. Không còn cách nào khác, ta đành đứng lên, trèo qua người hắn rồi nằm xuống, như vậy có thể mặt đối mặt rồi.

.

Ngoài dự đoán của ta, hắn giống như hài tử giận dỗi lại xoay người một lần nữa, đưa lưng về phía ta.

.

“Không có nghĩ đến tấm lòng của ngươi, chỉ lo phát tiết bực dọc trong lòng, là ta ích kỷ, ta rất xin lỗi. Ngươi đừng tức giận mà, có được không?” Ta nhỏ giọng, trong giọng nói dẫn theo ba phần cầu xin tha thứ.

.

“A….” Trầm mặc một lúc lâu, ta còn đang nghĩ rằng đêm này không thể giảng hoà được thì thân thể ta đột nhiên lại bị hắn một tay ôm lấy đặt lên trên người mình.

.

“Trước đây ngươi cũng không quản ta có tức giận hay không, vì sao hiện tại lại quan tâm như vây?”

.

Hai thân thể kề sát bên nhau, bởi vì nhất thời không quen, ta muốn đứng lên, nhưng hắn đã nhanh chóng đè ta xuống.

.

“Có đúng hay không bởi vì ta phá hủy Vân gia, cho nên ngươi mới cảm kích ta như vậy?” Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai ta khiến ta cảm thấy rất nhột nhạt, đang muốn trả lời, hắn lại đột nhiên hỏi.

.

“Ân.”

.

“Ta không cần ngươi cảm kích.” Vừa nghe ta trả lời, hắn lập tức đẩy ta ra rồi ngồi dậy, lạnh lùng nhìn ta.

.

“Ngươi làm sao vậy?” Trên mặt hắn hoàn toàn không có chút tiếu ý nào, toàn thân trên dưới cũng bao phủ một tầng hàn khí. Thấy Hàn Phong như vậy, ta đột nhiên hoảng hốt, cũng ngồi dậy.

.

“Thanh, nghe, dùng tâm của ngươi mà nghe cho rõ ràng. Hàn Phong  ta căn bản không cần bất luận cái gì cảm kích của ngươi, hiểu chưa?”

.

Hắn thần tình nghiêm túc, giọng điệu băng lãnh làm cho ta rất căng thẳng, vô thức gật đầu.

.

“Làm cho ngươi tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện, cho dù có chết thì cũng là chuyện của cá nhân ta, hiểu chưa?”

.

“Vì sao lại nhắc tới cái chết? Hàn Phong, nói cho ta biết?”

.

“Thanh, ta chỉ là ví von thế thôi.” Thấy ta bắt đầu bị kích động, hắn đè vai ta xuống thoải mái nói.

.

“Ta có thể giúp ngươi cái gì không…. Ví dụ như chuyện làm ăn….” Ta nói.

.

“Thanh, chuyện thương trường ngươi không hiểu, hơn nữa ta mong ngươi vĩnh viễn cũng không cần hiểu, chuyện ngươi lừa ta gạt không thích hợp với ngươi. Ta hiện tại chỉ mong rằng ngươi sẽ…. yêu ta.” Khóe miệng hơi cong lên, khuôn mặt anh tuấn vẽ nên một nụ cười. Ánh mắt mong chờ như vậy, ôn nhu như vậy, khiến tim ta bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận