Buông Tha Cho Ta Được Không

Trước đây, cho dù có nằm cùng Tề Khiếu, hắn cũng chỉ là ôm ta ngủ, có lẽ bởi vì bản thân ta đối với tình hình cũng không chú trọng, cho nên hắn vẫn duy trì thái độ quân tử không có bính ta.

.

Thế nhưng đêm nay, hắn đột nhiên nằm trên người ta, trong mắt nhiễm đầy màu sắc ***, mê hoặc nói: “Thanh, ta muốn ngươi.”

.

Cùng lúc không đành lòng cự tuyệt, cùng lúc những động tác khiêu khích của hắn cũng khiến ta động tình, cho nên ta gật đầu.

.

“Thanh…. không được ly khai ta, không được ly khai ta….”

.

“A….” Sau khi động thân tiến nhập cơ thể của ta, hắn giống như dã thú hung hăng tiến công, không còn nửa điểm ôn nhu như mọi khi. Ta cảm thấy có gì đó không đúng, muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, muốn đẩy hắn ra, thế nhưng thân thể lại liên tục bị hắn xỏ xuyên qua, căn bản một điểm khí lực cũng không có.

.

“Buông…. A…. Đau quá!”

.

Ta nhỏ giọng khóc nức nở, trong chốc lát vô cùng căm hận cái kẻ đang ở trên người ta liên tục tàn sát bừa bãi, liên tục lưu lại vết tích của hắn.

.

“Thanh, ta yêu ngươi.”

.

Ngày hôm sau tỉnh lại, ta đang nghĩ nhất định phải mắng cho hắn một trận, thế nhưng nghiêng người qua thì không còn thấy hắn đâu nữa.

.

“Tề Khiếu… Tề Khiếu…. Tề Khiếu!”

.

Ta cho rằng hắn đang ở trong phòng tắm, thế nhưng khi đi tới đó thì cũng không có thấy. Hắn đi rồi? Sao lại thế được? Nhìn căn phòng nhỏ vắng vẻ, trong lòng ta đột nhiên phi thường khó chịu.

.

Ta vội lấy điện thoại ra gọi cho hắn, nhưng hắn lại tắt máy. Nhớ tới sự khác thường của hắn tối hôm qua, một cảm giác bất an chậm rãi nảy lên trong lòng ta.

.

Năm giờ chiều, nhìn món hàng do công ty chuyển phát nhanh đưa tới, ta lần đầu tiên cảm thấy căm hận cái trực giác của mình, hai tay ta run run lấy tấm thiệp mời  ra khỏi phong bì.

.

Thật vất vả bình ổn tâm tình xong, vừa mở mắt ra nhìn, nhất thời tâm ta chìm vào băng giá.

.

“Ha hả….” Giống như đang đọc một câu chuyện nực cười nhất thế giới này, ta cười nhẹ, cười đến mức chảy cả nước mắt, mới thôi.

.

“Trách không được…. Nguyên lai….”

.

Ta lẳng lặng ngồi ở sô pha suy nghĩ, tiếp nhận sự trừng phạt của ông trời dành cho ta.

.

Nguyên lai, cái gọi là yêu một người, thực sự chỉ là nói miệng mà thôi. Thật nực cười, trong khi ta còn đang lo lắng chuyện ba người làm sao ở chung, hoá ra người khác đã sớm an bài được rồi, cũng chỉ có ta là còn ở chỗ này ngu ngốc mơ mộng thôi.

.

Hàn Phong, có phải ngươi đã sớm biết chuyện này rồi hay không? Ngươi rời khỏi đây, có phải là do ngươi biết hắn không thể tranh giành với ngươi nữa, cho nên rộng lượng để ta bồi hắn một tháng qua?

.

Nằm ở trên giường, ta trằn trọc, thế nào cũng không ngủ được, nhưng ta tự ép mình phải ngủ, nếu không ngày mai làm sao ta có tinh thần mà đến dự cái hôn lễ kia được? Ta cũng không thể phụ tấm lòng của chủ nhân buổi lễ đã gửi tấm thiệp kia cho ta được.

.

Năm giờ sáng, ta giật mình tỉnh giấc, cảm giác khoé mắt ẩm ướt, lại nghĩ về Tề Khiếu, khiến ta lần thứ hai chảy nước mắt, tối hôm qua ta rõ ràng đã thề rằng sẽ không khóc vì bất cứ ai nữa, thế nhưng hiện tại…. Ta cười khổ một tiếng, rời giường, tự pha cho mình một tách trà rồi chậm rãi uống.

.

Sau đó ta ngả ra sô pha nghỉ ngơi một hồi, lúc thức dậy đã là mười giờ. Ta sửa sang lại quần áo một chút, rồi đi tới khách sạn Phong Diệp.

.

Khi ta đến nơi thì đã mười một giờ, ta đi vào thang máy, khi lên đến tầng ba mươi bảy, ta cười lạnh một tiếng rồi đưa thiệp mời cho bồi bàn, báo danh rồi đi vào.

.

Trong đại sảnh trang hoàng lộng lẫy, khắp nơi đều là những lẵng hoa hồng kết thành hình trái tim, trước đây thì ta cũng chẳng có cảm giác gì với kiểu trang trí xa hoa này, nhưng lúc này xem ra có chút buồn nôn.

.

Các vị khách ưu nhã đứng nói chuyện với nhau tại đại sảnh, khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ tươi cười cùng mong chờ, nói về lợi ích khi hai đại gia tộc Tề – Lãnh kết hợp thế này.

.

Ta đứng trong góc phòng, cười lạnh nhìn tất cả. Nhìn bọn họ một đôi nam thanh nữ tú chậm rãi đi tới theo điệu nhạc, nhìn bọn họ trao nhẫn, nhìn bọn họ hôn môi.

.

Từ đầu tới cuối, ta cứ đứng nhìn như thế, sau đó chậm rãi bước ra giữa phòng. Lúc phụ mẫu hai bên đọc diễn văn thì Tề Khiếu cùng Lãnh Ngưng quay lại đối mặt với khách nhân trong khán phòng. Lãnh Ngưng ở bên hắn cười hạnh phúc, còn Tề Khiếu thì diện vô biểu tình chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Khi hắn lơ đãng nhìn thấy ta, trong nháy mắt ta thấy hắn đã giật mình.

.

Chậm rãi giơ tay trái lên, nhẹ nhàng chạm vào cái nhẫn mà ba năm trước hắn ngang ngược bắt ta đeo vào, ta không nhịn được mà mỉa mai cười một cái. Thấy ta như vậy, hắn đau khổ nhắm mắt lại, ngay sau đó lại mở mắt ra, bi thương nhìn ta.

.

Trong lòng ta bây giờ vô cùng đau xót, thầm nghĩ Tề Khiếu ngươi hà tất phải như vậy? Nếu đã lừa dối ta, vì sao còn dùng thần tình đau khổ đó nhìn ta? Không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa, ta nhìn hắn thật sâu một lần cuối, sau đó xoay người đi ra khỏi đại sảnh.

.

Bồi bàn trực ở cửa thấy ta vội vã đi ra, trên mặt lộ ra thần tình nghi hoặc. Ta không để ý đến hắn, trực tiếp chạy thẳng vào thang máy, vội vã ấn nút đi xuống, mắt thấy thang máy sắp đóng vào hết, lại bị người ở bên ngoài mạnh mẽ mở ra.

.

Nhìn người nọ một thân trang phục chú rể trắng tinh, ta thấy vô cùng chói mắt, vì vậy liền nhắm hai mắt lại.

.

“Thanh, Thanh, ngươi nhìn ta, nhìn ta.”

.

Hắn ở một bên thống khổ gọi tên ta, liên tục hô hoán, lòmg ta giống như đau nhức như đang bị kim đâm. Tuy thế, ta vẫn kiên quyết nhắm chặt hai mắt lại.

.

“Nhìn ta.” Thân thể bị hắn ép sát vào tường, trong chốc  lát bởi vì bất ngờ nên ta phải mở mắt ra. Ta cố gắng khống chế nội tâm, lạnh lùng nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn.

.

“Thanh, ngươi không muốn nhìn thấy ta đến như vậy sao?”

.

Hắn nghẹn ngào nói, đôi mắt chậm rãi trở nên buồn bã.

.

“Đi về đi, khách nhân còn đang chờ ngươi, Lãnh Ngưng cũng đang chờ ngươi.”

.

Đẩy tay hắn ra, ta cố gắng thản nhiên nói.

.

Thấy ta như vậy, hắn vô lực buông tay, bi thương nhìn ta:

.

“Thanh, ta không muốn cùng nàng kết hôn…. Thực sự, ngươi biết ta từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình ngươi. Thế nhưng ta không có cách nào…. Di ngôn của mẫu thân khi lâm chung ta không thể không nghe, ta biết ta rất ích kỷ, đã gạt ngươi, thế nhưng ta thực sự không muốn ngươi thương tâm a! Mấy ngày này ở cùng một chỗ với ngươi, ngươi cũng biết nội tâm ta có bao nhiêu thống khổ…. Thanh, ngươi tha thứ cho ta có được hay không….”

.

“Không có gì gọi là tha thứ hay không tha thứ, bởi vì cho tới bây giờ ta chưa bao giờ hận ngươi.” Ta đạm đạm nhất tiếu, nhìn hắn bình tĩnh nói.

.

“Chúng ta vẫn tiếp tục ở chung giống như trước đây được không?” Hắn vui vẻ hẳn lên, vội vàng hỏi.

.

“Tề Khiếu….”

.

Ta nhẹ nhàng gọi tên của hắn, lắc đầu buồn bã nói: “Từ khoảnh khắc ngươi đáp ứng kết hôn với Lãnh Ngưng, chúng ta đã không thể quay trở lại như trước kia được nữa.”

.

“Ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn không rời khỏi ta, ngươi đã đáp ứng cho ta một cơ hội cơ mà! Thanh…. Đừng rời khỏi ta, ta biết là ta bất hảo, thế nhưng ta sẽ nhanh chóng ly hôn với Lãnh Ngưng. Chúng ta lại sống như trước đây được không? Thanh….”

.

Hắn lộ ra vẻ mặt thất vọng, nghẹn ngào nói với ta.

.

“Không sai, ta là đáp ứng ngươi, ta cũng đã từng trăn trở suy nghĩ làm thế nào để ba người chúng ta có thể sống với nhau, ta còn ngây ngốc ngồi nghĩ cách để hoà giải mâu thuẫn giữa ngươi với Hàn Phong, để xoá đi ngăn cách giữa hai người. Thế nhưng hiện tại là ngươi không cần ta, là ngươi vứt bỏ ta trước.” Ta cười khổ một tiếng nói.

.

“Ta không có vứt bỏ ngươi, không có không cần ngươi a! Thanh…. Chúng ta còn có thể giống như lúc trước….” Hắn đột nhiên chặt ôm chặt lấy ta, thô bạo hôn lên môi ta.

.

“Buông…. ra….” Ta dùng toàn lực nhưng vẫn như cũ không thể đẩy hắn ra, chỉ có thể mặc hắn giày vò như vậy. Nhìn vẻ mặt vội vã muốn chứng tỏ này của hắn, trong lòng ta lại đau xót, chậm rãi rơi lệ.

.

“Thanh, xin lỗi…. Ta không phải…”

.

Có lẽ những giọt nước mắt của ta đã khôi phục lại lý trí cho hắn, hắn liền buông ta ra, lúng túng nhìn ta.

.

“Trở về đi! Tề Khiếu. Ngươi phải có trách nhiệm với những lời hứa của mình.”

.

Thang máy mở ra, ta đạm đạm nhất tiếu nhìn hắn một cái, rồi dứt khoát đi ra. Hắn không có ngăn cản ta nữa, nhưng khi ta nhịn không được mà quay đầu nhìn hắn một lần nữa thì lại thấy hắn đang rơi lệ.

.

“Ngươi thoả mãn rồi chứ? Tất cả đều như ngươi mong muốn, chúc mừng ngươi.”

.

Đi ra đến cửa, nhìn thấy nam nhân đang ôn nhu tươi cười đứng bên cạnh chiếc xe thể thao màu trắng kia, ta lạnh lùng cười, chậm rãi đi tới trước mặt hắn châm chọc nói.

.

“Đừng có nói với ta là ngươi không biết, Hàn Phong.”

.

Hắn lộ ra thần tình kinh ngạc nhìn ta, chẳng sao, dù sao thì ta bây giờ cũng đang nổi giận đùng đùng.

.

“Là nói chuyện hắn kết hôn?”

.

Hắn không che giấu nội tâm sung sướng, trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý tươi cười hỏi ta.

.

“Ngươi sinh khí?”

.

Ta lẳng lặng nhìn hắn không muốn nói gì, lần đầu tiên ta quả thật phải thừa nhận rằng ta chưa bao giờ hiểu rõ được hắn.

.

“Thanh, vì sao lại dùng vẻ mặt này nhìn ta?”

.

Thu hồi tiếu ý, trên mặt hắn lúc này lại là thần tình băng lãnh.

.

“A….” Ta đột nhiên yếu ớt cười lên, trong lòng cũng minh bạch mình đang rất kỳ quái, thế nhưng không biết vì sao ta không thể nhịn được mà muốn cười thật to.

.

“Thanh, ngươi làm sao vậy?”

.

Hàn Phong hơi bất an nhìn ta, “Chúng ta lên xe về nhà trước đã rồi nói sau có chịu không?” Thấy những người xung quanh đang dần dần đông lên, hắn mở cửa xe ra rồi nói với ta.

.

“Hàn Phong, ta đột nhiên nghĩ ngươi thật đáng sợ…. Ta không biết vì sao lại có loại ý niệm này trong đầu…. Thực sự, ngẫm lại việc này, ta….”

.

“Thanh, ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Mau lên xe.”

.

Nghe ta nói những điều mà chính bản thân ta còn không hiểu rõ, hắn nhíu nhíu mày, không hờn giận kéo ta lên xe.

.

“Có thể cho ta yên tĩnh một mình một chút không, chỉ là hiện tại, cầu ngươi.”

.

Ta đẩy tay hắn – lúc này đang định cài dây an toàn cho ta ra, thành khẩn nhìn hắn.

.

“Thanh, ngươi hiện tại không nên nghĩ lung tung, biết không?”

.

“Hàn Phong, ngươi cho ta xuống xe có được hay không? Ngươi khiến ta cảm thấy…. Rất nhiều chuyện ta nghĩ bản thân mình cũng không có hiểu rõ….”

.

“Ngoan, nghe ta nói, hiện tại cái gì cũng không cần nghĩ….”

.

“Cầu ngươi trước tiên để ta xuống xe, a….”

.

Ta đang định mở cửa xe để đi xuống, nhưng  chỉ trong nháy mắt, sau gáy ta nhói lên một cái, trước mắt liền tối sầm, ta cứ như thế ngất đi.

.

“Thanh…. Thanh….”  Mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy một giọng nói trầm thấp liên tục gọi tên ta.

.

Là ai? Ta dồn sức mở mắt ra, thì thấy một khuôn mặt đang mỉm cười nhìn ta, Hàn Phong!

.

“Tỉnh rồi sao? Ha hả.” Hắn cười cười, ngồi ở bên giường đỡ ta ngồi dậy.

.

“Ngươi vì sao lại đánh ta?” Sau gáy vẫn truyền đến đau đớn, ta tức giận trừng mắt nhìn hắn hỏi.

.

“Vừa rồi tâm trạng của ngươi không ổn định, ta sợ xảy ra tai nạn, cho nên chỉ có thể làm vậy.”

.

“Thế nhưng….”

.

“Đói bụng không? Ta đã mua mấy món ngươi thích, ta đi chuẩn bị một chút.”

.

Ta vừa định truy vấn hắn về chuyện Tề Khiếu, nhưng hắn lại đứng lên chuyển hướng câu chuyện.

.

Sau khi Tề Khiếu kết hôn một tuần, ta cũng không biết mình đến tột cùng đã vượt qua như thế nào, không thể nói là thống khổ, nhưng mỗi khi nhớ tới thì tâm ta vẫn thấy ê ẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui