“Nếu như không yêu, sao phải sợ mất em ? Sao không để em chết đi...”
“Tôi không cho phép em nói vậy ! Em phải sống, phải ở bên tôi !”
Giang Phong nói thì hay đấy...!nhưng nếu cô sống tốt, hắn còn tiếp tục quan tâm cô thế này không ? Hay là lại ngày ngày tìm cách tổn thương cô, hành hạ cô như trước kia ? Cô chịu thua rồi, cô không dám đánh cược tình cảm của mình nữa.
Mười năm của cô đã dành trọn vẹn cho Giang Phong rồi.
Bây giờ...!chỉ còn vài năm ngắn ngủi, cô chỉ cần một cuộc sống bình yên thôi.
Nghĩ đến kết cục của mình, Bạch Uyển Vy chỉ biết tự trách mình, hối hận vì đã gặp Giang Phong.
“Nhưng em không muốn...!Đến cả một người sắp chết như em, anh cũng không thương hại chút nào sao ? “
“Nếu thương hại để tôi mất em, tôi sẽ không bao giờ làm.”
“Anh chưa từng sợ mất em...!chưa từng...”
Rõ ràng Bạch Uyển Vy là một sinh mệnh vô cùng đặc biệt trong cuộc đời của hắn, vậy mà cô chẳng hề nhận ra.
Cô nghĩ...!hắn khăng khăng giữ chặt cô cho riêng mình suốt bao năm qua là vì cái gì ?
Chẳng phải là vì không ai có thể thay thế cô sao ? Hắn biết phải làm sao để chứng minh cho cô thấy đây ? Cô đã không còn tin tưởng hắn nữa rồi...
...
“Tử Dương, cảnh sát đã kéo tới nhà rồi...!con mau trốn đi.”
“Có chuyện gì ? Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?”
Bà Hàn khóc cạn nước mắt, cố gắng cầu xin Hàn Tử Dương rời khỏi nơi này, trong khi anh ta vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Mọi thứ vốn dĩ đang yên đang lành, cho đến khi một nhóm cảnh sát kéo đến, nói rằng Hàn Tử Dương hiện giờ đã là tội phạm thương mại.
“Bọn...!bọn họ nói rằng...!sổ sách...!là con làm giả...!“
Nghe xong, Hàn Tử Dương buông tay mẹ mình ra, điên cuồng mà lật tung đống tài liệu trên bàn.
Anh ta che giấu kĩ như thế, biết bao nhiêu năm mà không để lộ, tại sao đến hôm nay lại bị phát hiện ?
Đang điên cuồng đập phá đồ, bỗng dưng trong đầu Hàn Tử Dương nảy lên một ý nghĩ.
Lẽ nào là do Giang Phong giở trò ? Nhất định là vậy rồi...!chắc hẳn hắn muốn báo thù cho Bạch Uyển Vy, cho nên mới ra tay tàn độc như thế...
“Tử Dương, con làm gì vậy ? Tử Dương !”
Thấy Hàn Tử Dương lấy khẩu súng từ trong ngăn kéo ra, bà Hàn hoảng hốt can ngăn.
Tuy nhiên, bà lại bị anh ta đẩy ra, cả người ngã xuống sàn.
Hàn Tử Dương lúc này đã không còn bình tĩnh được nữa.
Sự nghiệp, tương lai của hắn đều đã tiêu tan rồi, hắn đã vào con đường cùng rồi...
Vậy thì kéo thêm vài người chết theo thì cũng đâu có gì khác biệt.
“Mẹ đừng có can thiệp vào chuyện của con !”
Hắn phải giết Bạch Uyển Vy ! Hắn phải nhìn thấy cả cô lẫn Giang Phong đau khổ vì âm dương cách biệt !
“Tử Dương, mẹ xin con...!dừng lại đi...!hãy ra nước ngoài đi...”
“Tất cả là do Bạch Uyển Vy ! Lẽ nào mẹ muốn nhìn người hại con trai mẹ sống vui vẻ sao ? “
“Không...!con không thể giết con bé đó...”
“Tại sao ?
Anh ta giết Bạch Uyển Vy thì có gì sai ? Nếu không phải là vì Giang Phong muốn thay cô trả thù mà cắn chặt anh ta không buông, Hàn Tử Dương anh có phải bước đến con đường tội lỗi này không ? Suy cho cùng...!tất cả là do cô.
Nếu năm đó cô không buông tay, hai người đâu phải hận thù đến chém giết như này.
“Mẹ xin lỗi...!là lỗi của mẹ...!tất cả là do mẹ...!mẹ đã khiến hai đứa phải chia tay...”
“Con bé yêu con...!nó biết rằng con coi nó là thế thân...!cho nên mới...”
Khi đó, bà Hàn chỉ cảm thấy Bạch Uyển Vy làm trễ nải tiền đồ của Hàn Tử Dương, cho nên mới tìm đủ mọi cách để chia rẽ hai người.
Vạn lần không ngờ tới...!tai hoạ ngày hôm nay là một tay bà gây ra.
Bà hối hận rồi, đáng lẽ ra bà nên chấp nhận cô.
Cô rõ ràng thật lòng với Hàn Tử Dương, vậy mà bà lại ép cô phải giết chết cái tình yêu ấy...
“Không thể nào...!Mẹ, mẹ nói dối...!Không thể nào !”
“Mẹ xin lỗi...”
Những ngày sau đó, Hàn Tử Dương biến mất không một dấu vết.
Cho đến một tháng sau, cảnh sát đã phát hiện xác của anh ta.
Mọi người đều nói Hàn Tử Dương vì sợ, muốn trốn tránh mà tự sát, nhưng Bạch Uyển Vy lại không tin...!người như anh ta sao có thể làm vậy được ?
Bỗng nhiên, cánh cửa được mở ra, Bạch Uyển Vy cứ nghĩ đó là Giang Phong cho nên không hề để ý.
Đến khi hai cánh tay rộng lớn vòng qua người cô, cô mới chợt giật mình, quay người lại nhìn thì đôi mắt trợn tròn lại.
Là Hàn Tử Dương !
“Uyển Vy...!anh xin lỗi...!đi cùng anh được không ? Anh đưa em rời khỏi Giang Phong.”