“Giang Phong...!em muốn thấy anh đau khổ...!em sẽ không tha thứ cho anh nữa...”
“Được...!chỉ cần em vui...”
Giang Phong đau xót, cổ họng nghẹn ứ lại.
Trước giờ, hắn không sợ trời, không sợ đất, vậy mà lần này lại khóc vì một người con gái.
Rốt cuộc hắn phải yêu Bạch Uyển Vy đến cỡ nào thì mới có thể sợ hãi đến mức này ?
Nhưng không sao, cô tổn thương hắn cũng được, miễn là cô sẽ không bỏ rơi hắn như hắn đã từng làm với cô.
Bạch Uyển Vy cười lạnh, gục xuống vai người đàn ông trước mắt.
Cuối cùng...!cô cũng có thể thắng Giang Phong được một lần rồi.
Cô không muốn vì hắn mà làm bất cứ điều gì nữa.
...
Những ngày sau đó, tình trạng sức khoẻ của Bạch Uyển Vy không có tiến triển, thậm chí có nhiều lúc còn giảm sút đáng kể, Giang Phong vì thế mà trở nên hoảng loạn, tâm lí lúc nào cũng căng thẳng.
Hắn không thể rời xa cô dù chỉ là một giây.
Hắn sợ...!nếu như hắn lơ là, cô sẽ trốn hắn đi thật xa.
Hắn không muốn như vậy, hắn muốn ngày ngày được nhìn thấy cô, muốn...!cùng cô già đi.
Hắn thật sự yêu cô rồi, yêu rất nhiều, nhiều như cô đã từng yêu hắn.
“Em sao rồi ? Có đau không ? “
“Uyển Vy, chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, rồi em sẽ được về nhà...!được chứ ? Tôi không cần thứ gì hết, tôi chỉ cần em...!Uyển Vy.”
Giang Phong vì sức khoẻ của cô mà điên cuồng, nhưng Bạch Uyển Vy lại vui mừng không ngớt, nụ cười cô dành cho hắn trông thật lạnh lẽo.
Cô muốn rời xa hắn, ông trời sắp thành toàn cho cô rồi.
Lần này, hắn không thể ép cô ở lại nữa.
“Tôi biết lỗi rồi...!xin em nghe tôi lần này được không ? Em tiếp tục điều trị được không ?”
Cô trút giận lên hắn thì không sao, nhưng cớ sao phải trút giận lên thân thể mình ? Thế nhưng, dù cho hắn có dùng cả tấm chân tình của mình, làm mọi thứ để cô vui, cô cũng không cảm động lấy một phần.
Cô hận hắn rồi, cho nên hắn làm gì, đối với cô thì đã không còn quan trọng nữa.
“Chữa cũng như không, em không muốn sống với bộ dạng này.”
Cô sắp chết rồi, nếu đã không thể cho cô một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ thì Giang Phong làm ơn buông tha cho cô để cô đi tìm chút bình yên được không ?
Cô yêu hắn đấy, nhưng cũng đã hận rất nhiều.
Hắn nghĩ cô có thể sống bên cạnh người mình hận tới cuối đời sao ? Cô không còn lương thiện như trước nữa...
“Không được bỏ cuộc, Uyển Vy...!lẽ nào em muốn nhìn con của chúng ta mồ côi mẹ sao ? Em có từng nghĩ cho chúng không ?”
“Vậy anh có từng nghĩ cho em sao ? Chính anh...!là anh đã cướp cả Thành Thành lẫn Đình Đình, anh không nhớ sao ?”
Cô khổ cực nuôi Uyển Đình ba năm, dùng mọi tình yêu thương để bù đắp cho con bé, vậy mà hắn chỉ nói một câu là đưa nó đi...!đây cũng là ý tốt sao ?
Hắn rõ ràng chưa từng nghĩ tới cảm nhận của cô.
“Được, được, em nói gì cũng đúng...!nhưng Uyển Vy, tôi chỉ muốn tốt cho chúng ta.”
Hắn lúc này có giống Bạch Uyển Vy trước kia không ? Thật sự rất giống.
Không cần biết điều cô nói là đúng hay sai, hắn cũng nghe theo, bởi hắn không còn lựa chọn nào khác.
Hắn yêu cô nhiều hơn cô yêu hắn, cho nên hắn thua cuộc rồi.
Giang Phong biết...!hắn là khởi nguồn của mọi đau thương trong cuộc đời Bạch Uyển Vy, cuộc sống của cô sẽ tốt hơn rất nhiều nếu như không gặp hắn.
Vì vậy, hắn đã rất nỗ lực để sửa sai rồi.
Hắn ngày đêm chỉ vì một nụ cười của cô, cô không hiểu sao ? Hắn thật sự muốn cô được hạnh phúc.
“Uyển Vy, dừng lại !”
Bạch Uyển Vy bỗng dưng nổi giận, cô cầm lấy chiếc cốc thuỷ tinh trên bàn, đập mạnh nó vào phần góc nhọn rồi kề lên cổ mình.
Mảnh vỡ rất sắc, lòng bàn tay cô đã rách ra, trên cổ cũng đã xuất hiện những giọt máu đỏ tươi.
“Cút ! Giang Phong...!anh cút đi...”
“Em dừng lại trước đã...!Uyển Vy, đừng doạ tôi, tôi sẽ đi...”
Giang Phong không dám lại gần Bạch Uyển Vy, chỉ khi nhìn thấy hắn đã cách đủ xa, cô mới dần bỏ mảnh thuỷ tinh xuống.
Nghĩ rằng cô đã buông bỏ cảnh giác, Giang Phong lại ngay lập tức nhào về phía cô để cướp mảnh vỡ đó đi nhưng lại không thành.
Cô biết hắn nhất định sẽ không để yên.
“Đưa nó cho tôi ! Uyển Vy !”
Bạch Uyển Vy phản kháng kịch liệt, cô giằng co với Giang Phong, hắn vì không muốn cô bị thương mà không thể mạnh tay.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy lồng ngực mình thật đau nhói, thật ướt át.
Cuối cùng, hắn cúi xuống nhìn.
Mảnh thuỷ tinh đó đã ghim vào lồng ngực hắn.
Là do Bạch Uyển Vy làm, bàn tay dính đầy máu của cô vẫn đang nắm chặt nó.
Cô thật sự đủ nhẫn tâm.
“Giang Phong...!anh chết đi...!em không muốn yêu anh nữa...”