“Không sao, dù thế nào thì em vẫn yêu anh mà.”
Sau gần nửa ngày ngồi trên máy bay, chuyến đi cuối cùng cũng kết thúc, Giang Phong đưa Bạch Uyển Vy xuống.
Cô rất hào hứng, có lẽ chỉ hận không thể cùng hắn khám phá từng ngóc ngách của hòn đảo này.
Thế nhưng Giang Phong vẫn lo cho sức khoẻ của Bạch Uyển Vy.
Hân sợ cô không hiểu được mình rốt cuộc đang ở tình trạng thế nào.
Vì vậy, hắn vẫn yêu cầu cô phải về khách sạn nghỉ ngơi một buổi chiều rồi mới được đi.
“Không được giận nữa, nếu không tôi sẽ không đưa em đi chơi.”
“Nhưng em không sao mà...”
Nắm lấy tay Giang Phong, bước đi theo hắn, Bạch Uyển Vy phụng phịu, cô rõ ràng không vui.
Hắn đâu phải làm quá lên như vậy...!dù gì cô cũng đã vô phương cứu chữa rồi...!không thể cho cô tự làm theo ý mình một lần sao ?
Về đến khách sạn, Bạch Uyển Vy càng tỏ vẻ khó chịu ra mặt, cô không nói lời nào với Giang Phong.
“Tôi hứa tối nay tôi sẽ cho em đi thoả thích thì thôi, được chứ ? Nghỉ một lát đã.”
Giang Phong thật sự bất lực, không biết làm thế nào để dỗ dành Bạch Uyển Vy nữa.
Đến khi nào cô mới hiểu tất cả những gì hắn làm bây giờ đều là vì cô đây ?
Đang trầm ngâm suy tư, bỗng dưng điện thoại lại đổ chuông, hoá ra là Giang Thành gọi cho hắn.
Thằng nhóc này thật là phiền phức, còn gọi Facetime nữa.
Sau khi ra đến phòng khách, Giang Phong mới bắt máy.
“Cha, hai người đang ở đâu ? “
Nhìn qua màn hình, Giang Phong thấy được hai đứa con của mình đang ở cạnh nhau, Giang Thành vẫn đang nắm tay em gái, do trời quá nắng mà cả thằng bé lẫn Đình Đình đều nhăn nhó mặt mày lại.
Trông không khác gì Bạch Uyển Vy ban nãy cả, khiến cho hắn bỗng chốc muốn cười.
“Có chuyện gì ?”
“Không phải cha nói cha mẹ đang ở khách sạn Cavo Tagoo sao ? Nhân viên lễ tân lại nói hai người không hề ở đây.”
“Thật xin lỗi, cha gửi nhầm hai đứa tới Maldives rồi.”
“Cha...”
Còn chưa kịp để con trai nói gì, Giang Phong đã tắt máy, Uyển Đình vì thế mà nắm chặt tay anh trai hơn mà khóc nức nở.
Hai đứa đứng đây đã được hơn một tiếng rồi, trước đó tưởng rằng cha mẹ chưa đến nơi nên vẫn cố gắng chờ...
Nhưng hoá ra cha lại quá đáng như thế.
Thấy em gái khóc quá dữ tợn, Giang Thành lại lo lắng hơn, thằng bé cuồng cuồng tìm khăn giấy trong balo rồi lau nước mắt cho con bé.
“Đừng khóc nữa, con gái khóc là xấu.”
“Đình Đình muốn mẹ cơ...”
Giang Thành hết cách, thằng bé đành phải cầm ô che cho em gái khóc thêm gần nửa tiếng đồng hồ nữa.
Đến khi Uyển Đình đã nín, con bé mới tự cầm lấy ô mà đi về.
Khi hoàng hôn buông xuống thì cũng là lúc Bạch Uyển Vy tỉnh giấc, cô vẫn còn buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng đi theo Giang Phong ra ngoài.
Cô đến đây đâu phải là để ngủ, cô còn phải tận hưởng những ngày này thật tốt...
Để sau này không còn tiếc nuối gì mà.
“Thích chứ ?”
Bạch Uyển Vy gật đầu, cả đôi mắt sáng lạn của cô đều hướng về phía bầu trời, Giang Phong lại càng ôm chặt cô hơn.
Đúng là thời gian của riêng mình hắn và cô thật ấm áp, cũng may là hắn không để hai đứa nhỏ kia tới đây.
Nói không chừng, cô sẽ vì chúng mà bỏ quên hắn, thậm chí là khi ngủ, cô chắc hẳn lại để chúng nằm cạnh, còn hắn thì phải ra rìa.
Giang Phong không hề thích điều đó chút nào, hắn tự biết bản thân ích kỉ, cho nên mới muốn độc chiếm cô cho riêng mình.
“Chúng ta ra biển được không ?”
“Đi.”
Bạch Uyển Vy lại tươi cười rạng rỡ, vừa bước đi được vài bước, Giang Phong đã bế bổng cô lên.
Cô cảm thấy...!bây giờ không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được sự vui mừng của mình nữa, cô quá hạnh phúc rồi.
Cô chưa từng trông chờ Giang Phong lại có hành động lãng mạn như này.
Ra đến biển, Bạch Uyển Vy mới chợt nhớ ra một chuyện.
“Đúng rồi, không phải thư kí của anh có nói anh cũng đưa hai đứa nhỏ đi sao ? Sao chúng vẫn chưa đến ?”
“Quên đi, coi như hôm nay chúng ta chưa từng có con.
Tôi chỉ có em, em cũng chỉ có tôi thôi.”