“Không có hi vọng thì tiếp tục làm gì nữa.”
“Anh xin lỗi...!nếu như anh không hại em, em cũng sẽ không...”
Ít nhất, cô cũng sẽ được hạnh phúc bên Giang Phong.
Hàn Tử Dương thực sự hi vọng bản thân có thể là người đem lại hạnh phúc cho cô, nhưng anh ta dần dần rồi cũng phát hiện...
Trong cuộc đời cô, anh ta chỉ là một kẻ qua đường thôi, Giang Phong mới là bến đỗ của cô.
Anh ta phạm phải một sai lầm, cô vĩnh viễn không tha thứ nhưng lại có thể bao dung Giang Phong đến cả trăm lần.
“Không cần, như vậy cũng tốt.
Được rồi, em đi đây.”
“Uyển Vy.”
Ngay khi Bạch Uyển Vy ngoảnh đầu lại nhìn Hàn Tử Dương, anh ta đã kéo cô vào trong lòng mình, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Đây coi như là...!chia xa mãi mãi rồi, sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Có lẽ Bạch Uyển Vy hiểu điều này, cho nên mới không phản đối.
...
“Giang tiên sinh, phu nhân của ngài nhất định sẽ thích nó.”
Giang Phong gật đầu, mắt nhìn về chiếc vòng tay tinh tế đang được cất giữ kĩ càng trong lồng kính.
Cũng sắp đến Tết rồi, hắn muốn tặng quà cho Bạch Uyển Vy, mà trùng hợp sáng hôm trước lại nhìn thấy cô cứ chăm chú xem hình ảnh của chiếc vòng này mãi.
Còn chưa kịp kí tên, điện thoại của Giang Phong đã đổ chuông, hắn khó chịu, cho nên đã không nhận, nhưng dù vậy thì vẫn có cả trăm cuộc điện thoại cho hắn.
Đến khi ra khỏi hội trường đấu giá, hắn mới bắt máy.
“Có chuyện gì ?”
“Tiên sinh, phu nhân ở trên sân thượng, cô ấy nói...!nếu ngài không tới đó ngay, cô ấy sẽ nhảy xuống.”
“Sao các người không ngăn cô ấy lại !”
“Cô ấy có súng, nếu chúng tôi lại gần, cô ấy sẽ...”
Giang Phong ngắt điện thoại, vội vàng rời khỏi toà nhà lớn, chạy xuống hầm để xe rồi phóng vụt đi trên con đường lớn.
Là Bạch Uyển Vy lừa hắn...!cô nói dối thật giỏi mà, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô dùng diễn xuất của mình đi lừa hắn.
Vài tuần trước...
“Đây là súng thật sao ? Nặng quá vậy.”
“Nguy hiểm lắm, đừng nghịch nữa, Uyển Vy, để yên đấy đi.”
Bạch Uyển Vy phụng phịu, cô đặt khẩu súng xuống bàn, lại bày ra bộ mặt giận dỗi, khiến cho Giang Phong không thể không quản.
“Đừng giận nữa, tôi chỉ muốn tốt cho em.”
“Hay là anh dạy em đi, sau này, nếu có chuyện gì không may...”
“Vớ vẩn.
Em ở đây là an toàn nhất.”
Bạch Uyển Vy là một cô gái, làm sao hắn có thể dạy cô dùng súng được chứ ? Hắn hoàn toàn có thể bảo vệ cô.
“Đi mà...”
Nhưng cuối cùng, Giang Phong vẫn đầu hàng trước Bạch Uyển Vy.
...
“Giang tiên sinh.”
Giang Phong thở hồng hộc, lưng áo ướt ướt đẫm mồ hôi, nguyên do là hắn đã chạy cầu thang bộ để lên đến sân thượng.
Biết là Giang Phong đã đến, Bạch Uyển Vy quay đầu lại, cô cười lạnh.
“Anh đến rồi.”
“Uyển Vy, tôi đến rồi, em qua đây được chứ ? Đừng làm tôi sợ.”
Giang Phong vừa bước một bước đến gần, Bạch Uyển Vy đã hét lên: “Anh đứng lại !”
“Uyển Vy, tôi đã làm gì có lỗi với em sao ? Tại sao chúng ta không thể yên ổn chứ ?”
“Anh không cần phải nguỵ biện...!em nhìn thấy tất cả rồi...”
“Em đang nói gì vậy ?”
“Anh vẫn không thay đổi...!Giang Phong...”
Trái tim Bạch Uyển Vy rỉ máu, đau quặn thắt lại, cô bật khóc rồi dần dần lùi về phía sau, đôi chân run rẩy mà không đứng vững nổi.
Cô đau, không phải vì Giang Phong có quan hệ với người phụ nữ khác sau lưng cô, hắn vốn dĩ chỉ có mình cô, mà là...!cô phải lừa dối hắn, buộc tội hắn.
Tổn thương người mình yêu bằng cách này, cô đau hơn bất kì ai, nhưng chỉ có vậy, cô mới có cái cớ hoàn hảo để rời xa hắn.
“Uyển Vy, tôi thề, tôi không...”
“Đừng nói nữa ! Ở cạnh người như anh...!chỉ khiến em sống không bằng chết thôi...”
Bạch Uyển Vy hét lên, nắm chặt khẩu súng lại, từ từ đặt họng súng lạnh lẽo thẳng thái dương.
Cô sợ lắm...!sợ viên đạn này xuyên qua đầu mình, sẽ rất đau...!nhưng đau rồi, cô sẽ được giải thoát.
Cô cần được tự do.
“Không...!Uyển Vy, đừng làm vậy.”
“Uyển Vy !”
Giang Phong chạy đến bên Bạch Uyển Vy, nhưng cô đã kịp nổ súng.
Viên đạn xuyên qua thái dương, thân thể nhỏ bé ngay lập tức ngã xuống.
Chất lỏng màu đỏ chảy ra rất nhanh, thoáng chốc Bạch Uyển Vy đã nằm trong vũng máu tươi.
Đôi mắt của cô vẫn còn mở, hốc mắt vằn lên những tia máu đỏ khiến trái tim của Giang Phong vỡ vụn, như muốn ngừng đập.
“Không...!em không thể đi được...!Uyển Vy...!em không được đi...”