"Trước khi quyết định chuyện có yêu hay không thì tôi đã đấm cho nhừ tử cái tên dám biến em thành con ruồi rồi.
Và nhất định em sẽ được trở lại thành người, sau đó chúng ta tiếp tục yêu nhau." anh trả lời đầy thông minh.
Nhưng sự thông minh lúc này chỉ là thừa thãi, bởi Cát Diệp không còn tỉnh táo để nghĩ ngợi gì nữa.
Cô bộc lộ bản chất thật sự sâu bên trong: một miêu nữ chính hiệu.
Đứng khỏi ghế và tiến lại gần Đế Thiết Thành, Cát Diệp tự ý ngồi lên đùi anh.
Một tay đặt nơi tấm ngực nam tính, tay còn lại lắc nhẹ ly Whisky, cô phút chốc tự phát một thứ sức hút mê người lạ thường.
"Em làm gì vậy..." Đế Thiết Thành dần bị thôi miên cho rơi vào cơn mơ màng.
Cát Diệp nhếch mép, đáp lại anh bằng sự im lặng quyến rũ.
Những ngón tay chầm chậm ve vãn dọc gân cổ Đế Thiết Thành.
Cô nhìn sâu vào mắt anh bằng loại ánh nhìn mị hoặc.
Rồi ngậm một ngụm rượu nồng, cô nâng cằm anh lên, kề môi để truyền tất cả chúng vào miệng anh.
Yết hầu Đế Thiết Thành di chuyển lên xuống để uống sạch chỗ rượu kích thích ấy.
Đôi ba dòng cồn vô tình rỉ ra từ khóe môi anh và cô.
Rượu cạn, nhưng cả hai vẫn đê mê cuốn lấy nhau.
Lần này Cát Diệp dẫn vào khoang miệng anh một thứ còn gây say mạnh mẽ hơn, đó là chiếc lưỡi mềm mại của mình.
"Ư...ưm..." Đế Thiết Thành sung sướng khẽ để lộ tiếng rên.
Cô lại càng cuồng nhiệt, tay trêu ngươi yết hầu nhô cao, hông đưa đẩy nhẹ nhàng, đủ để bỡn cợt phần thân dưới người đàn ông.
Đế Thiết Thành hoàn toàn ở thế bị động, anh chỉ biết ôm lấy vòng eo thon rồi thi thoảng siết chặt một chút.
Khi Cát Diệp rời môi anh để lấy hơi, anh hít thở nặng nề, đắm đuối ngắm nhìn dung nhan bội phần kiều diễm mà có chút hoang dại.
"Xin em đừng mân mê yết hầu tôi nữa.
Thật khiến tôi khó kiềm chế quá."
Nghe anh khẩn cầu, Cát Diệp lơ đãng cười cợt, cô biết rõ rằng đây chính là bộ phận tương đối nhạy cảm của đàn ông, chạm vào yết hầu cũng giống như chạm vào "cậu bé" vậy.
"Vâng, không động tới yết hầu nữa, vậy còn phần đang nhô lên dưới đây thì có được không nhỉ?" Cát Diệp gian tà nói.
Bởi ngay dưới đùi cô đã có vật gì cấn cấn trỗi dậy.
Rồi không để anh phản ứng kịp, cô sờ nhẹ lên nó.
Cách hai lớp vải, cô vẫn cảm nhận được thứ đó cứng nóng kì lạ.
Dường như nồng độ Testosteron nam giới đang dần đạt tới cực hạn!
Thấy lạ, và phần hơn là thích thú dáng vẻ chật vật khổ sở của anh, cô mạnh dạn vuốt ve hạ bộ căng kích.
Đế Thiết Thành thấy cả cơ thể như bị ném vào vạc dầu sôi, máu nóng chảy xiết khắp cơ thể, và mặt anh đã đỏ đến không thể đỏ hơn.
"Chết tiệt! Không thể trụ nổi nữa rồi!" Đế Thiết Thành bùng nổ tiếng gầm dục vọng.
Mắng anh là tên lưu manh, cầm thú, dâm tặc, sao cũng được.
Nhưng bắt anh phải kiểm soát ham muốn trước sự kích thích mạnh mẽ này.
Anh chịu thua!
Thế là anh nhấc bổng cô lên, một mạch đi thẳng về phòng ngủ.
Đặt cô xuống giường, Đế Thiết Thành gồng mình níu giữ chút nhân tính cuối cùng:
"Nếu em sợ thì cứ phản kháng, tôi sẽ dừng lại."
"Đế thiếu nhân nhượng vậy, ý là không thực sự muốn làm điều này với em sao?" Cát Diệp choàng tay ôm cổ anh, trong câu chất vấn mang giọng điệu vừa trách móc vừa tủi thân.
Thấy thế, anh bất ngờ mất năm giây, rồi mới hiểu ra vấn đề và ôn nhu xoa đầu cô:
"Không phải là tôi không muốn em, tôi chỉ lo em chưa sẵn sàng để đón nhận nó."
Nghẹn ngào.
Cát Diệp thấy tim mình thắt lại.
Cô không ngờ được rằng lại còn tồn tại một người vì cô mà hy sinh nhiều đến vậy.
Như thể thượng đế sinh ra phụ nữ với đặc quyền được yêu thương, và bạn cho họ một người đàn ông, ở đâu đó trên thế gian mênh mông này, để thực hiện sứ mệnh yêu thương họ.
Một ngày nào đó hai mảnh ghép rồi sẽ gặp nhau.
Để yêu và được yêu.
Để học cách tôn trọng, chấp nhận, bớt phần mình và sống phần người.
Lời khẳng định đáng tin nhất không phải "Tôi yêu cô ấy nhiều bao nhiêu", mà là "Vì cô ấy, tôi có thể chịu đựng được điều gì."
"Đế thiếu, cả linh hồn và thân thể này đều thuộc về anh.
Em nguyện dâng hiến mọi thứ cho anh, vì anh là người em yêu mà." Cát Diệp ngước đôi đồng tử xanh thẳm nhìn Đế Thiết Thành.
Và cô nhướn người lên với một nụ cười hạnh phúc:
"Đêm nay, hãy để em trở thành món quà sinh nhật dành riêng cho Đế thiếu, chỉ riêng mình anh thôi nhé."