Sáng hôm sau, Rim mặc đồng phục của trường mẫu giáo ở cách khu nhà một dãy phố đứng ở cổng đợi Sakura đến. Dù sao cũng không thể mặc nhỏ này được. Nhìn đồng hồ trên tay mình Rim bất giác thở dài một cách kì lạ. Sakura lúc đó hớt hải chạy đến rồi đứng đó thở dốc.
- Ngu ngốc.
- Hì hì, tớ dậy muộn sợ cậu đợi lâu nên chạy gấp.
Sakura cười sau đó cùng Rim đi nhà trẻ. Thật đúng là điên rồ khi một đứa trẻ như Rim lại phải đi cái nhà trẻ đó. Mà thôi đôi khi bình thường chút lại hay. Cả hai đứa đi với nhau mà không hay có người theo sát mình. Đến nhà trẻ rồi, hai đứa thay giày sau đó đi vào.
- Haha, hết tóc hồng giờ có thêm đứa tóc bạc sao?
Mấy đứa này cứ thế mà chọc nghẹo hai cô bé có mái tóc lạ. Rim đứng bên cạnh cô giáo nhìn cả lớp này.
- Cả lớp, đây là bạn Rim Baron, từ nay sẽ học cùng chúng ta. Các em nhớ giúp đỡ bạn.
- Rim Baron? Cái tên kì quá.
- Hahahaha......
Lũ trẻ này lại cười rộ lên, Rim chẳng quan tâm đi về chỗ trống duy nhất bên cạnh Sakura mà ngồi. Nhà trẻ hết dạy bọn nhóc đếm rồi lại nhảy múa và hát. Rim chẳng buồn tham gia nhưng là bị Sakura lôi kéo. Cuối cùng cũng đến giờ về, Rim đã đi trước làm cho Sakura được một phen chạy đi tìm. Đến con hẻm đằng trước Sakura thấy một cái bóng tưởng Rim liền tươi cười chạy đến nhưng ngay lập tức kinh hãi.
- Á........
Sakura hét lên rồi chạy toán loạn khi thấy một nhóm người cầm súng đang đứng đó rất đáng sợ. Sakura chỉ biết chạy trong khi chúng đang đuổi theo cô bé. Khi tưởng đã đường cùng thì một bàn tay đưa ra tóm lấy Sakura núp vào cái khe nhỏ vừa ột đứa nhóc có đống thùng che lấp. Sakura sợ hãi, đôi mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước, hai mắt mở to. Rim đã đưa tay bịt miệng Sakura lại, đôi mắt cảnh giác nhìn ra phía ngoài. Khi đã chắc chúng đi rồi Rim nhìn Sakura.
- Cậu biết tôi là ai phải không?
Rim lạnh giọng làm Sakura chỉ biết gật đầu. Rim thấy Sakura cầm một con dao làm bếp sắc bén.
- Chúng là muốn bắt tôi nếu để chúng bắt được cậu sẽ bị giết. Thế nên bây giờ hãy cẩn thận để chạy trốn.
Rim nhắc nhở rồi cầm tay Sakura chạy đi. Khi cả hai vừa chạy ra khỏi con hẻm liền bị toán người này đuổi. Rim rẽ ngay vào lối trước mặt và chạy đến một tòa nhà cao tầng bỏ hoang gần đó. Sakura sợ hãi cố gắng tìm điện thoại để gọi cho anh trai mình.
- Đừng có gọi, nếu cậu gọi thì tôi sẽ bị giết đó.
Rim cảnh báo làm Sakura từ bỏ việc gọi điện. Vậy là họ chơi trò mèo vờn chuột quanh khu nhà này, cả một nhóm người không bắt nổi hai con nhóc vắt mũi chưa sạch. Rim và Sakura lúc này chui ở khu nhà WC nam, Rim để Sakura ngồi ở trong một cái gian vệ sinh.
- Ngồi yên đây và đừng đi đâu. Nếu tôi có chuyện gì chỉ cần chạy về nhà cậu và đừng nói gì cả.
- Đừng mà.....xin cậu đừng đi. Tớ chỉ có cậu là bạn duy nhất mà thôi.
Sakura sợ hãi lên tiếng. Rim nhìn Sakura rồi xoa đầu cô bạn.
- Đừng lo, tôi sẽ cứu cậu ra khỏi đây.
- Cho tớ đi cùng với. Tớ sẽ không sợ đâu, Rim sẽ bảo vệ tớ phải không?
- Ừm.
Rim gật đầu và ngay lúc đó cánh cửa bị kéo mạnh lung cả ra. Một tên to con đó xuất hiện chĩa súng về phía hai cô bé làm Sakura đứng nhìn kinh hãi. Rim xoay người lại, con dao làm bếp được con bé dấu ra phía sau lưng.
- Để xem ngươi chạy đi đâu Dolly Rim. Đem cái đầu ngươi về cũng được nửa giá tiền đó.
- Nửa giá sao?
Rim nhếch miệng cười và rồi cô bé xông tới, tên đó bắn liên tiếp thì Rim đóng cửa gần lung kia lại và tránh đường đạn còn Sakura ngồi cúi xuống bò sang cái bên cạnh để trốn. Nhỏ tin Rim sẽ làm được thôi. Lúc này Rim nhảy lên, một con bé 5 tuổi đá một cú mạnh vào mu bàn tay của tên đó làm hắn đau mà nhả súng. Rim cướp lấy khẩu súng đang rơi xuống và rồi rút con dao ra đâm một nhát trúng mắt trái tên đó thuận đà ấn xuống dưới. Tên đó hét lên nhưng Rim đã chặn lại bởi khẩu súng đó. Con bé rút dao ra làm máu bắn đầy ra đó, ngay lập tức Rim đâm liên tiếp vào tim tên này làm máu bắn lên đồng phục. Nhờ có bộ đồng phục mặc quần này mà Rim dễ dàng di chuyển hơn. Sakura lúc này bò ra sợ hãi nhìn cảnh tượng này.
- Cúi xuống.
Rim lạnh lùng, Sakura không hiểu cũng cúi xuống thì một tiếng đoàng vang lên, và một tên nhã xuống ngay bên cạnh Sakura. Rim đã nổ súng bắn chết tên đó. Sakura vẫn còn run, sao Rim lại có thể làm như vậy được mà không một chút sợ hãi?