Búp Bê Giết Người

Hong Kong, 5.00 am, trời lúc này đang mưa tầm tã. Một người con gái mặc bộ lolita màu đen u ám che một chiếc ô cũng màu đen, cả người cô toát lên một vẻ u ám đến rợn người, cô đang từ từ bước đi trên con đường vắng bóng. Ánh đèn lồng màu đỏ vẫn sáng từ những quán ăn hai bên đường. Rim liếc nhìn mọi thứ xung quanh, cô cảm nhận được tiếng bước chân vội vã đang chạy trên con đường, tiếng nước bắn tung tóe và cả tiếng mưa rơi nữa.
- Cháu gái, có muốn ăn gì không?
Một tiếng mời mọc vang lên, Rim quay sang nhìn người vừa lên tiếng kia, cô không có tâm trạng dừng lại để ngồi ăn. Lắc đầu Rim tiếp tục bước đi, khi Rim vừa khuất bóng thì người đàn bà đó rút điện thoại ra.
- Đối tượng đã xuất hiện. Dolly Rim đang tiến tới Ngũ lầu.
Bà ta vừa rứt lời thì ngã ngay xuống đất, Rim đã xuất hiện ngay bên cạnh cái xác của người đàn bà mà cô vừa ra tay này. Tuy Rim không ở khu này lâu nhưng cô biết quy tắc ở khu này, không bao giờ mời mọc khách hay cố gắng tiếp chuyện trừ khi khách tự động mở lời. Vậy mà bà ta dám, Rim chỉ là muốn xem bà ta làm gián cho ai thôi. Nhìn xuống màn hình điện thoại, Rim nhếch miệng cười, cô nhấc chân dẫm nát bét chiếc điện thoại. Cầm lấy con dao làm bếp gần đó, Rim thả xuống đất con dao đâm trúng đầu của người đàn bà đã chết kia.

- Một lũ ngu xuẩn...
Rim không ở lại mà ngay lập tức tiến về phía trung tâm của cái khu tồi tàn ở đất Hong Kong này. Đó là cái lầu 5 tầng được trang bày đẹp đẽ, đèn lồng màu đỏ sáng trưng. Rim thích không gian yêu mị và mê hoặc người ở cái Ngũ lầu này. Người canh gác vẫn rất cẩn thận, họ đều đứng ở những quán gần đó để theo dõi động thái người vào trong Ngũ lầu. Bóng dáng màu đen u ám ở phía xa làm ai cũng bất giác rùng mình. Họ vẫn nhớ mỗi lần cái bóng đen đó xuất hiện là nơi đó có một vụ thảm sát cực kinh khủng. Tuy nhiên sau 3 tháng diễn ra nó lại bị dập tắt trong suốt 11 năm. Nay lại tiếp tục thì không biết nói sao nữa. Từ trên lầu 5 ở mái hiên, một người phụ nữ nhìn Rim đang chuẩn bị đi vào Ngũ lầu nhếch miệng cười.
- Dolly-chan......đã lâu không gặp, con bé ngày càng đáng yêu.
- Phu nhân....có cần............
Một anh chàng tuấn mĩ mặc vest đứng phía sau cung kính lên tiếng, người được gọi là phu nhân kia mỉm cười quay lại nhìn anh chàng kia.
- Chúng ta cũng nên đi gặp ngài ấy thôi.
- Vâng.
Anh chàng đứng sang một bên nhường đường cho vị phu nhân này đi trước. Họ cần đến gặp chủ của Ngũ lầu này. Cơn mưa ngoài trời vẫn không ngớt, Rim cụp ô lại, cô nhìn một lượt quanh cái sảnh lớn ở tầng 1 này.
- Sự xa hoa vẫn không hề giảm mà còn tăng.

- DOLLY RIM.........
Một tiếng hét phẫn nộ vang lên cùng với đó một thân ảnh nhanh như cắt tấn công Rim. Cô không thay đổi sắc mặt chút nào bình tĩnh né tránh toàn bộ đòn tấn công. Rim nhảy bật ra sau đứng giữa cái sảnh lớn, tay vẫn cầm cái ô chỉ thẳng vào người vừa tấn công mình kia.
- Tôi đến đây để gặp Trần lão đại, đừng có mà ép tôi ra tay Mai.
- Khốn khiếp, lần trước nhà ngươi dám làm bị thương người ở đây mà không một lời đã bỏ chạy. Hôm nay ta sẽ không cho ngươi thoát.
- Cô có biết nói lí lẽ không vậy? Hơn nữa tôi không bỏ chạy.
Rim có phần bực mình, phải biết cô cực nể chủ của Ngũ lầu vì đã không không giết người của ông ta. Vậy mà giờ còn thích kiếm chuyện, đã vậy chẳng cần nể mặt nhau gì hết. Rim đứng đó, cô nhìn thẳng lên, Ngũ lầu này được xây theo kiểu hình vuông khép kín, luôn có khoảng trống ở giữa xuyên suốt tận 5 tầng lầu, cầu thang, hành lang được xây xung quanh khỏng trống đó với các căn phòng mang phong cách Nhật rõ rệt. Rõ ràng bên ngoài xây theo kiến trúc Trung Quốc trong lại mang phong cách Nhật. Có vẻ Rim thích phong cách trộn này. Cô gái tên Mai kia nộ khí bừng bừng không thèm nghe Rim nói mà xông lên.

- Hôm nay tôi sẽ cho con búp bê màu đen như cô không thể dễ dàng ra được khỏi đây.
- Nếu cô muốn vậy.
Rim nhún vai, Mai lập tức tấn công, cô ta rút một cây quạt làm bằng sắt của mình với những đầu nhọn nhô ra cắt cổ như chơi. Rim dùng ô của mình để đỡ lấy đòn tấn công. Rim thừa biết Mai là người giỏi võ như thế nào, Mai chính là sát thủ bậc nhất đi theo chủ ở Ngũ lầu, về phần đó Mai hơn hẳn Rim, tàn nhẫn cũng có phần ngang ngang Rim. Thế nên đánh nhau như vậy chỉ có Rim là thiệt. Biết không thể thắng Rim chỉ còn cách né là an toàn nhất. Nhiều người ở các phòng nghe to tiếng ở bên ngoài cũng ra xem sao thấy được cảnh tượng này. Mai ra đòn như chớp chảo còn Rim chỉ biết né và né. Rim trượt một cái trên sàn hoa bóng loáng ra phía sau Mai, cô tính chạy nhưng Mai đã nhanh tay hơn túm tay cô lại theo đà đẩy ra xa. Rim bị văng ra xa đập vào cột trụ lớn gần đó mà người đau ê ẩm. Thôi chết, vết thương bữa trước của cô chưa lành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận