Búp Bê Giết Người

- Sao vậy? Dolly Rim lừng danh ngày nào chỉ có vậy thôi sao?
Cái tên Dolly Rim được thốt ra từ miệng Mai làm cho những vị 'quan to' đứng phía trên kia nhìn xuống đều nhíu mày.
- Tôi nổi tiếng vậy sao Mai?
Rim đứng dậy, cô lau vết máu trên khóe miệng. Những người đứng ở phía trên hướng đối diện với cô và Mai đứng phía trước kia đều thấy được rằng Rim đang nở nụ cười hắc ám, bên mắt phải bị mái tóc bạc che đi phần nào, bên mắt trái to tròn đang ánh lên tia nhìn sát khí. Một bức khí hoàn toàn đáng sợ mà ít ai có được?
- Tôi đã nói mình đến đây là có việc, cô nghĩ tôi hứng thú với Ngũ lầu vậy à?
- Ngươi nghĩ mình muốn làm gì thì làm?
Mai chỉ thẳng mặt Rim nhưng Rim không bận tâm. Cầm cái ô bước về phía cầu thang ngay gần đó, Rim vừa đi vừa nói.
- Xong việc của tôi thì sẽ tới việc của cô, tôi không có chạy đâu mà lo. Còn nữa đừng gọi tôi là Dolly Rim, cái tên đó không nên được nhắc đến ở đây.
Rim mỉm cười sau đó đi thẳng lên tầng 2, cô nhìn cái đám 'quan to' đang đứng quan sát mình kia rồi nhanh chóng lên tầng 3. Khi đã gần đặt chân lên tầng 3, hai người một nam một nữ đang đi xuống lướt qua người Rim. Cô không bận tâm đến họ nhưng biết họ là ai. Hai người đó đột nhiên dừng bước nhưng Rim vẫn tiếp tục bước đi.

- Đã lâu không gặp.
Chỉ để lại một câu bóng của Rim đã khuất ngay sau đó. Người con trai tuấn mĩ đó quay lại nhìn theo lối đi của Rim nở nụ cười hắc ám. "Bé con, đúng là làm người khác nhớ nhung."
- Baron....đi thôi.
- Ừ.
Nam tước Baron gật đầu rồi cùng Lin rời khỏi Ngũ lầu. Mọi người cũng trở về việc trước kia của mình coi như chuyện ban nãy chưa hề xảy ra. Rim đi vào một căn phòng ở tầng 3, cô nhìn người đàn ông ngồi một mình trong phòng kia.
- Trần lão đại........
- Lần đầu gặp mặt Dolly Rim.
Vị Trần lão đại kia mỉm cười ý mời Rim ngồi xuống chỗ đối diện. Không nhanh không chậm Rim tiến tới ngồi xuống chỗ đối diện, cô đặt chiếc ô đen của mình lên mép bàn. Nhìn Trần lão đại Rim thẳng thắn luôn không vòng vo.
- Ngài muốn gì?
- Đúng là tác phong rứt khoát và điên cuồng của cô. Ta muốn cô hãy phục vụ dưới chướng của ta. Ta cho cô mượn danh nghĩa của ta, cho cô tự do dùng người của ta đổi lại có vài việc ta muốn thì cô sẽ làm giúp ta.
Trần lão đại nhếch miệng cười. Rim nhìn lão quái già này, rõ ràng điều kiện này nghe có vẻ cô rất được lợi nhưng nếu ai tinh ý sẽ nhận ra ngay rằng cô đang bất lợi. Rim đã nghe danh lão già này nhưng không ngờ gặp tận mắt rồi mới thấy quái.
- Tôi nghĩ mình quá thiệt trong vụ này. Danh tiếng của ngài ai cũng biết, người của ngài chưa chắc đã trung với tôi, việc ngài muốn chưa chắc tôi đã đáp ứng được. Đến lúc đó chẳng phải tôi sẽ có cái kết thảm sao?
- Haha....đúng là lợi hại....rất lợi hại...........được...ta thích con bé nhà ngươi........
Trần lão đại cười lớn thích thú, Rim vẫn vậy ngồi nhìn lão già quái này xem tính dở trò gì với cô.

- Tuy nhiên....con bé nhà ngươi thực không biết chuyện gì sao?
- Chuyện gì là chuyện gì? Ngài không nói sao tôi biết được.
Rim tỏ vẻ bướng bỉnh, Trần lão đại cười cười gật gật đầu, ông ta nhấp một ngụm trà xanh rồi tiếp tục lên tiếng.
- Ta thực chất vẫn là làm việc dưới trướng Nam tước đại nhân mà thôi. Thế nên ta nghĩ cô cùng với ta là điều tự nhiên.
- Baron?
Rim nhíu mày, ban nãy cũng đúng là vậy. Thôi rồi, cô vẫn chưa muốn xuất quân lâm trận đâu.
- Rồi tôi sẽ làm gì? Còn Rum thì sao?
- Ta đã chuẩn bị hết rồi. Dolly Rim từ trước nay chưa mấy ai biết gương mặt bây giờ của cô. Ngay mấy lão đại ban nãy cũng là nhìn thoáng qua vì cô đã phần nào khiến họ không quan sát được. Thế nên cô sẽ sống dưới thân phận là Trần San San con gái của Trần Sinh ta.
- Ồ, vậy tôi sẽ được ăn ngon? Được tiêu tiền thỏa thích? Và trên hết được tự do 'làm việc'?
- Có thể cho là vậy.

Trần Sinh gật đầu, Rim mỉm cười toe toét khác hẳn vẻ u ám thận trọng ban nãy. Vậy là đã xong, Rim đứng dậy.
- Ngày mai tôi sẽ có mặt tại nhà của ông. Còn bây giờ tôi nghĩ nên giải quyết một số ân oán với Mai.
- Rất sẵn lòng.
Rim ngay lập tức cầm lấy cái ô đi ra ngoài. Vừa kéo cửa đóng lại Rim đã nhìn thấy một nam một nữ khác đi lướt qua ngã rẽ giao nhau của hai lối hành lang kia. Hai người đó....
- Thật hoài niệm quá đi..........
Rim thở dài chán nản, cô đưa tay lên vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo rồi cầm lấy cái ô. Vừa bước đi Rim vừa nhìn xuống bên dưới đại sảnh tầng 1 khi Mai vẫn đứng đó.
- Ngũ lầu sao? Giải quyết chuyện với Mai trước đã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận