Từ giờ anh sẽ gọi em là...
Đấy là độc quyền của riêng mình anh mà thôi...
* * * * * * * *
Cả căn phòng tràn ngập ánh vàng phát ra từ cái đèn chùm to đùng ngã vật treo trên trần...
Cái giường to oạch nằm ngay giữa trung tâm căn phòng , trên đó là hai cái gối cùng màu với tấm chăn bông hồng có hình trái tim to không kém...Tivi đối diện với giường , và điều hòa thì nằm trên tường thẳng chiếu với tivi ; phía bên góc trái là cái tủ lạnh sanyo loại nhỏ đựng nước , coca , rượu...và một số thứ cần thiết khác...(>...< ) của Mike , Kim My bối rối lấy hai tay che lên gương mặt đang đỏ bừng vì ngượng của mình :
- Có gì đáng cười đâu...- My líu ríu.
Nhận thấy sự lúng túng của My , Mike cố nén cười ; anh lấy tay mình gạt hai tay cô ra khỏi khuôn mặt trắng xanh đi vì lạnh , hai má cô ửng hồng vì xấu hổ :
- Từ bây giờ anh gọi em là Meme được không ?
Mike nhìn sâu vào mắt cô mà hỏi. Không hiểu sao anh muốn một cái gì đó ở cô sẽ là của riêng anh :
- Meme...á ?
Kim My nghiêng đầu suy nghĩ , cái tên cũng dễ thương đấy ; nhưng sao cứ nhất thiết phải gọi là Meme ?? Chẳng lẽ Mike tin những lời trẻ con ban nãy của Kim My là thật ?? Thây kệ nó đi , thoát được cái tình huống dở khóc dở cười này là vui rồi :
- Ừhm...Meme cũng được...
Lại một nụ cười nở trên môi anh :
- Vậy...anh vào tắm đây , Meme !!
* * * * * * * *
Cuối cùng thì trong phòng cũng chỉ còn lại mỗi mình Kim My...
Cô vừa xấu hổ vừa thấy ghét , ghét cái tật nói một mình quá đi mất !
Hết loanh quanh trong căn phòng , rồi ngứa tay làm vài động tác thể dục cơ bản...Mãi vẫn chưa thấy Mike ra ( thật ra thì từ nãy tới giờ còn chưa đến 5 phút ) ; Kim My lại gần chiếc giường có màu hồng là chủ đạo.
Lướt tay trên chiếc giường bông vừa mềm vừa ấm , My vô tình ngả ra trên đó , hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Cô chợt nghĩ về gia đình mình , về bố mẹ và những đứa em bé nhỏ của cô. Thật ra đâu chỉ có mỗi mình cô phải chịu khổ thôi đâu : Lạc Vy , Nguyệt Ly , Thiên Nam , chúng đã bao giờ , đã có một lần nào được nằm trên chiếc giường ấm như thế này chưa ? Đã bao giờ chúng thực sự được sống một cách ấm no , đầy đủ như bao đứa trẻ đồng trang lứa khác : " Chị xin lỗi...Ngàn lần xin lỗi các em !! "....
Một giọt nước...lăn dài trên má cô...
* * * * * * * *
Mike ngỡ ngàng nhìn cô nàng Meme đang say giấc trên chiếc giường hồng...
Bây giờ ngay đến cả chạm vào người cô , anh còn chẳng dám nữa là lay cô dậy. Cố gắng trấn tĩnh tinh thần : " Người đi tu là người sống lâu...Người đi tu là người sống lâu..." - Miệng nhẩm đi nhẩm lại cái câu ấy mà lòng Mike không cách nào dứt khỏi được ý nghĩ về Kim My.
Anh chỉ còn biết ngồi xuống cạnh giường , ngắm nhìn khuôn mặt cô lúc say ngủ : đôi mắt to tròn ban sáng giờ đã nhắm nghiền sau hàng lông mi dài , hai cánh mũi phập phồng theo nhịp thở đều đặn , đôi môi hồng chúm chím cong cong như con tôm đang hờn ( tôm mà cũng biết hờn ư ? >.< )...Đúng là cách ngủ đặc trưng của Phương Kim My !!
Mike lại cười , dù thực sự anh thấy chẳng có gì đáng cười....Nhưng lúc ở bên cô , anh cứ muốn cười mãi không thôi.
Anh lách nhẹ người và nằm xuống giường , yên tâm là cách Meme một khoảng an toàn. Anh cứ nằm như thế mãi , ánh mắt không rời Meme nửa giây...
Lời nói của Yuki hôm nào lại chợt thoảng qua tai anh : " Đừng quên lí do anh tới Việt Nam..." - Lúc này , câu nói ấy Mike nghe tai trái thì lọt luôn ra ngoài tai phải ; anh không mảy may nghĩ tới nó nữa...
Một đêm dài đã qua đi như thế đấy...