BA NĂM SAU
Người ta nói : Thời gian có thể xoá nhoà tất cả ...
Xoá đi yêu thương , đau buồn và nước mắt .
Ngày nào em cũng cầu xin Thần thời gian :
Phải làm thế nào mới xoá bỏ được hình bóng anh ?
* * * * * * *
Bây giờ là Tết - Tết cổ truyền của người dân Việt Nam ấy .
Đường phố vắng lặng hẳn , người ta về quê ăn Tết hết rồi .
Nhớ quá !
Nhớ cái sự ồn ào và nhộn nhịp ngày thường của phố phường Hà Nội .
Nhớ những tiệm ăn nhỏ bên lề đường lúc nào cũng niềm nở đón chào khách .
Nhớ những cửa hàng quần áo , túi xách , giầy dép lúc nào cũng nườm nượp khách ra khách vào ...
Nhớ !
Nhớ cái hương vị thường ngày .
Nhớ !
Hình bóng một ai đó , không thể xoá nhoà ...
- Thật là chúng ta nên đi không ?
Ni Na ngoái sang tôi , lúc này hai đứa tôi đang dạo quanh Bờ Hồ - nơi đáng lẽ là chốn tụ họp tấp nập nhất của người dân Hà Nội .
- Vậy mày muốn bỏ lỡ cơ hội này ? - Tôi không trả lời câu hỏi của nó mà vặn ngược lại - Khó khăn lắm chúng ta mới giựt được học bổng , cơ hội này không phải dễ dàng mà có được đâu ...
- Nhưng tao vẫn chưa chuẩn bị tâm lí kĩ ... - Nó thở dài - Nhanh quá ! Tao vẫn chưa muốn xa bố mẹ và chị hai .
- Thôi đi bà nội ! - Tôi cốc nhẹ vào trán nó - Mày và tao đều đã trưởng thành cả rồi .
- Hai mốt có gì mà trưởng thành ? - Nó bĩu môi , xoa xoa chỗ trán tôi vừa cốc .
- Theo mày thì chín mươi tuổi vẫn còn là teen đúng không ? - Nói xong , tôi và nó cùng bật cười .
Ni Na dõi mắt ra phía cầu Thê Húc xa xa , nó hít thật sâu cái hương vị mà chỉ Tết Việt Nam mới có . Tôi đã từng hỏi nó đó là hương vị gì , nhưng nó nói nó không biết , chỉ là cảm thấy một chút gì đó xao xuyến và bâng khuâng ở trong lòng ...
- Nhưng đó là Nhật bản đấy ? - Nó quay sang tôi , ánh mắt đầy hàm ý - Mày thực sự sẽ không sao chứ ?
Rồi , bỗng chốc nàng tiên im lặng ghé thăm chỗ hai đứa tôi .
Có một thứ gì đó chắn ngang cuống họng và tôi không thể trả lời được .
Một lúc lâu sau , thấy tôi không có động tĩnh gì , Ni Na nói :
- Thôi , chúng mình về , thả nào lão Thiên cũng ầm ĩ lên cho coi !
Nó làm cái mặt nhăn như khỉ , tay giơ giơ cào cào như Tinh Tinh muốn xổng chuồng . Tôi bật cười , bất chợt nhớ lại con đường học trò hồi cấp III đầy mơ mộng mà tôi đã từng đi qua ...
Ở nơi ấy :
Có niềm vui , có nụ cười .
Có nỗi buồn , có nước mắt .
Có tình bạn , và tình yêu .
Có Ni Na .
Có Tiểu Thiên , và Tiểu Thư .
Có Thái Vũ .
Có tôi ... và có ...
- Này , cô gái nhà quê , bạn có đang thực sự chú tâm không đó ? - Tiểu Thiên khua tay trước mắt khiến tôi sực tỉnh khỏi cơn mê về quá khứ .
- Dĩ ... dĩ nhiên ! - Tôi ngượng ngùng vì bị bắt quả tang không học bài .
- Vì hai người nhờ dạy tiếng Nhật nên tôi mới phải vất vả thế này ... - Tiểu Thiên nhăn mày , lừ mắt sang phía Ni Na đang lén ăn vụng thịt bò khô .
Con nhỏ Ni Na vừa thấy Tiểu Thiên hầm hừ đã nhanh chóng giấu biệt gói thịt bò đi . Mà không phải nó ngại bị Tiểu Thiên phát hiện đâu , mà cái nó sợ ở đây là Tiểu Thiên sẽ ăn ké cùng với nó . Amen , bạn tôi ơi , đến bao giờ mày mới người lớn được đây ?
Với lại , tôi quên chưa nói với các bạn : Ni Na đã chia tay Nhất Long từ một năm trước . Lí do thì là tất cả những gì không hợp nhau giữa con trai và con gái , bất đồng quan điểm dẫn tới đổ vỡ một tình yêu thôi ...
Tôi vẫn còn nhớ như in hôm nó bị thằng Long quẳng ra ngoài cuộc đời và tình yêu của gã , nó đã hậm hực khóc như mưa . Nhưng nó khóc không phải vì nuối tiếc một tình yêu , mà nó khóc vì nuối tiếc đã không đánh cho gã Long một trận nên thân trước khi breaking up . Từ đó tôi có thể suy ra , con nhỏ này vẫn chưa biết yêu thật lòng là gì ; vậy mà ngày xưa nó suốt ngày ca than tôi là " Loveless " .
Mà từ bao giờ tôi trở thành người rõ ràng về mặt tình yêu thế này , thực sự tôi cũng chẳng biết nữa . Nhưng chỉ có một điều tôi dám khẳng định chắc chắn , rằng trong ba năm qua , nếu không nhờ có Ni Na và Tiểu Thiên , tôi có lẽ đã không sống nổi cho tới bây giờ . Cú sốc đó thực sự quá lớn ...
- Kim My , bạn lại không chú ý nữa rồi ... - Tiểu Thiên uể oải .
- Xin ... xin lỗi , tôi đang mải nghĩ một vài chuyện - Tôi lúng túng , vội vàng chúi mắt vào cuốn " Giao tiếp thông thường của người Nhật " .
- Nếu còn một lần nữa , tôi sẽ không hướng dẫn cho bạn nữa đâu - Tiểu Thiên đe doạ .
- Thôi đi ông tướng , sướng thế còn gì ?
Ni Na lại buông ra một câu đầy hàm ý , dĩ nhiên tôi hiểu hàm ý trong đó là gì ; và tất nhiên là không ngoại trừ cả Tiểu Thiên cũng hiểu ý nghĩa trong câu nói đó . Chẳng thế mà cậu ta đáp trả lại ngay :
- Cả bạn nữa , ăn nhiều như vậy không sợ sau này " chống ề " sao ? - Thiên hừ mũi .
- Yên tâm , sau này có " chống ề " tôi cũng sang nhà xin một chân làm vợ hai của cậu - Rồi cái Na quay sang tôi , mắt nó hấp háy trêu chọc - Được không , vợ cả ?
Tôi nhún vai , còn Tiểu Thiên không nói gì . Ba năm qua , tôi và Tiểu Thiên đều đã quá quen với trò đùa này , và dĩ nhiên bây giờ chẳng còn chút hứng thú gì nữa .
Hừm , mà tôi cũng nên kể qua một chút về Tiểu Thiên cho các bạn biết chứ nhỉ ?
Ba năm trước , chúng tôi tốt nghiệp phổ thông và thi Đại học . Tôi và Ni Na đều đỗ vào đại học Y - mặc dù hai đứa chẳng ai thích làm những nghề liên quan đến " máu me từa lưa hột dưa " . Nhưng vì nguyện vọng và niềm tự hào của bố mẹ nên hai chúng tôi đành dấn thân vào con đường bác sĩ - mà cụ thể là bác sĩ thú y ... Ậy , tôi đùa đấy , là y tá thì đúng hơn .
Còn Tiểu Thiên và Tiểu Thư thì thi vào Đại học Quốc gia . Nhưng đáng tiếc , hai anh em thi thì chỉ có Tiểu Thiên đỗ , và dĩ nhiên , cô em Tinh Tinh trời đánh của cậu ta trượt lòi con mắt . Rồi sau đó thì các bạn biết đấy , Tiểu Thiên ở Việt Nam một mình ; còn cô em trời đánh của cậu ta sang Mĩ và học một đại học vớt vát nào đó bằng tiền của bố mẹ . Ừhm , dẫu sao thời cấp III của tôi cũng tràn đầy những kỉ niệm đáng nhớ , và một phần đó cũng là nhờ Tiểu Thư . Tôi thực sự luôn cầu chúc cho nhỏ đó đạt được nhiều may mắn !
Tháng trước , tôi và Ni Na có tham gia một cuộc thi để giựt học bổng sang Nhật . Khi ấy , hai đứa tôi hoàn toàn chỉ thi với mục đích " vui là chính - trượt cũng vui " , chứ không hề ngờ rằng một tháng sau đó hai đứa tôi phải ngồi nhà và ngâm một chồng sách mang tên " Giao tiếp thông thường của người Nhật " . Vốn dĩ tôi cũng hơi lưỡng lự , nhưng tại bố mẹ cũng cổ vũ nhiều , nên tôi đành nhắm mắt đưa chân , được tới đâu hay tới đó . Đằng nào , đây cũng là một cơ hội tốt để tôi tìm hiểu về đất nước mình yêu thích ...
Hơn nữa , tôi vẫn luôn mong một phép lạ sẽ xảy ra ...
Một phép lạ sẽ mang tôi và anh về với nhau .
Giờ tôi và Ni Na đang phải nhờ gia sư bất đắc dĩ Đặng Tiểu Thiên huấn luyện tiếng Nhật thông thường cho hai tuần trước khi đi . Vì cậu ta đã từng có một thời gian ở bên Nhật - hình như đó là khi cậu ta đi du lịch hè năm lớp 11 thì phải ...
- Kim My , bạn lại không chú ý nữa rồi - Tiểu Thiên nheo mày , rồi cậu ta đứng lên - Tôi thực sự chịu bạn rồi đó , không thể dạy được đâu .
- Tiểu Thiên à ... - Ôi trời , đánh chết cái tật lơ đãng của tôi đi cho xong .
- Kệ hắn đi , xem hắn đi được bao xa ? - Ni Na lại tiếp tục châm chích .
- Bạn !! - Tiểu Thiên giận tím mặt , nhưng không cãi được gì nên càng tức hơn .
- Thôi nào , thôi nào ... Chúng ta học thôi ! - Và tất nhiên , tôi lại trở thành người làm hoà bất đắc dĩ cho hai con sư tử Hà Tây này . Amen !
* * * * * * *
Buổi tối .
Sau giờ ăn cơm .
- A , sao cái này lại khó vậy chứ ? - Ni Na vò đầu bứt tai với tôi , nó lăn lộn trên giường hết bên này đến bên khác .
- Muốn kêu thét gì thì về nhà mày mà la ! - Tôi kí đầu nó rõ đau - Biết nhà tao đông người không hả ?
- Chài , nhờ có tao mà nhà mày trông sáng sủa hẳn ! - Nó chịp miệng - Tao đúng là Thiên thần mà .
- Thế thì xin mời Thiên thần bay về tổ , đừng có ngủ chùa nhà tao nữa - Tôi làm động tác đưa tiễn - Đêm nào mày cũng gác chân lên người tao , khó ngủ lắm .
- Này , nếu không phải tại bố mẹ tao đi công tác , chị tao đi cưới chồng ... thì tao cũng chẳng thèm sang nhà mày đâu ! - Nó lè lưỡi .
Tôi nhăn mặt đáp trả , rồi cũng nhảy lên giường ôm lấy nó . Tôi chọc vào hông nó , nó lăn ra cười ha hả . Chơi một hồi mệt quá , tôi lại quay sang hỏi :
- Thế bố ****** và chị Vy không có ý kiến gì hả ?
Nó nghịch nghịch tóc tôi , giọng nói như vọng về từ một nơi xa xôi nào đó :
- Mọi người bảo tuỳ tao thôi ! Vì dù gì đây cũng là công sức của tao , là sự lựa chọn của tao ; chẳng ai ép được cả .
- Vậy mày tính sao ? Đi hay không ? - Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời của nó .
- Mày nghĩ tao bỏ mày được sao ? - Nó nhe răng ra cười , ánh mắt nham hiểm .
Tôi ngồi dậy , theo quán tính lại sờ tay lên cổ - đụng trúng sợi dây chuyền bạc có khắc hình mặt búp bê . Nhìn vật này , tim tôi như thắt lại ...
Quả thực , tôi vẫn chưa quên nổi chuyện xưa !
- Rồi mày sao ? Có dự định gì khi sang đó chưa ? - Ni Na cũng ngồi dậy theo tôi , nó cũng lần tay theo cổ và chạm vào sợi dây chuyền của tôi .
- Thì học bổng mà , dĩ nhiên là ...
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì Ni Na đã chen ngang :
- Mày biết tao hỏi chuyện gì mà .
Thấy ánh mắt nó nghiêm túc , biết trốn cũng không được ; tôi đành ấp úng :
- Tao muốn tìm Thái Vũ , để cám ơn cậu ấy đã trả nợ giúp ...
- Còn gì nữa ? - Nó gặng hỏi , nhất định không chừa cho tôi con đường thoát thân .
Tôi im lặng , hai tay bấu chặt vào nhau làm các khớp xương như muốn long ra .
- Và ... và tao ...
Ni Na cũng lặng im chờ đợi tôi mở lòng , tôi nghĩ mình không nên giấu nó làm gì :
- Và tao muốn tìm anh ấy , tao muốn được gặp anh ấy .
Hình như Ni Na chẳng mấy bất ngờ trước câu trả lời của tôi , nó nằm thụp xuống giường và nói :
- Ngu ngốc ! ... - Nó im im một hồi , rồi cái giọng thân thương và quen thuộc của nó lại cất lên bên tai tôi - Nhưng như vậy mới là Kim My tao quen .
Tim tôi rung lên một nhịp :
- Cám ơn mày ! - Tôi ôm chầm lấy nó .
- Mà ngẫm một tuần sau phải xa tên Tiểu Thiên đó ... - Nó thì thầm , hình như là ngại ngùng - Cũng thấy buồn , thấy nhớ ...
- Á à ! - Tôi hét lên , nhảy vào trêu chọc nó - Bắt quả tang mày đơn phương người ta nhé ! Mai tao mách Tiểu Thiên !
- Đáng chết , con nhỏ này ... - Ni Na cũng không vừa , nó quay sang thọc lét tôi .
Và đêm đó , tôi đã cười thật nhiều .Với bạn tôi , với những dự định trong tương lai ...
Và ba năm trước , cũng trong một đêm như thế .Tôi đã cười thật nhiều , hạnh phúc thật nhiều .Với anh ấy ... với những kỉ niệm đã qua .