chương 7
Gió lên, cuốn những chiếc lá úa vàng trong không trung, lượn từng vòng, từng vòng như đang muốn xem trận chiến, tiếp thêm năng lực cho hai người con trai mạnh mẽ. Cả Chirikatori cũng không dám nói lời nào, đơn giản là ả hiểu chỉ một phần sức mạnh của Ju hay Ruyta đã đủ làm ả nát thành cám.
Khối khí đen bao quanh Ju trở nên bùng lên,mạnh hơn và lạnh hơn.Ju đứng đó, đôi mắt nâu trong veo, to và ẩn chứa cái hình thấu cả tâm can người khác đang nhìn Ruyta đang phóng về phía mình. Ruyta đã yêu Vier - tình yêu ấy từng thật mãnh liệt và ấm áp. Nhưng tại sao...lại ra cớ sự này ? Phải chăng tình yêu ấy bị cái gì ngăn cản mà buộc phải chôn đi ? Chàng không thể hiểu được, vì trong đôi mắt xanh ấy chỉ còn sự băng giá cô độc. Lúc này chàng không thể chỉ nghĩ về việc đó, chàng có thể mất Vier bất kì lúc nào...
Đêm đến, trăng lên, bóng tối bao phủ, trở thành điểm tựa cho Ju.
Bùa phép của con trai Tử thần dần đẩy lùi được 2 kẻ thừa hưởng khả năng của chìa khóa sức mạnh, Ruyta - đang cố xông lên bỗng như bị đánh gục từ bên trong, hắn thét lên đau đớn và ngã vật xuống đất trước cả sự bất ngờ của Chirikatori và Ju.
Biết chỉ còn lại một mình, nàng búp bê số 6 vừa tức giận vừa sợ hãi, liền vụt phóng vào không trung, bỏ lại bóng đêm bao phủ khu vườn tan hoang sau một trận đấu kịch liệt....
-------------------------------------
_ Cô ổn chứ, Vier ?
_ Cánh tay liền rồi, không đau gì cả. Còn Ruyta ?
_ Vẫn đang ngủ.
Trong căn phòng của Vier, Ju đang ngồi ngắm cô nàng lắc qua lắc lại cánh tay một cách ngộ nghĩnh. Chàng cảm thấy cô ta cũng có vẻ gì đó đáng yêu của con búp bê, ngây thơ, trong sáng chứ không bị vẩn đục bởi sự thèm khát quyền lực hay đam mê sức mạnh như những con búp bê khác...Đó phải chăng là lý do cha chàng chọn cô ta làm người nắm giữ chìa khóa ?
_ Này Vier....
_ Hửm ?
_ Tại sao lúc đó Ruyta lại có mặt ở nhà mình nhỉ, tôi không còn nhớ nhiều cho lắm....
_....
_ Sao ?
Ju dường như đã hỏi câu hỏi chạm vào chỗ đau của Vier, và chàng thấy cô không còn nghịch với cánh tay nữa, mà hướng mắt về một nơi xa xôi nào đó, vô định,có thoáng buồn, thoáng giận, thoáng chút oán trách một người...
_ Là ngày hôm đó....Trong khu rừng của Tử thần, tôi đã tìm thấy Ruyta. Tôi không biết cậu ta từ đâu đến, nhưng người cậu ta dính đầy máu , quanh mình có thương tích không nhầm được từ sứ giả địa ngục. Tôi đã cứu cậu ta và mang về nhà, nhưng tôi không ngờ...
Giọng Vier lạc đi, và Ju biết rằng lúc này không nên nói đến chuyện không vui đó nữa. Chàng lảng sang chủ đề khác.
_ Hay chúng ta đi thăm hắn đi, đừng nói đến quá khứ nữa.
_ Ừm....
Rồi Vier và Ju cất bước đi ra khỏi phòng, ánh đèn sáng le lói soi bóng hai con người đang chìm dần vào đêm đen...