chương 2
Ông là ai ?
Sao lại nhìn tôi như thế ?
Sao ánh mắt ông buồn và lạnh giá đến vậy ?
Khoan, đừng đi, tôi còn có chuyện phải hỏi !
Đừng đi !!!
_ Ju !!!
Ju giật mình choàng tỉnh sau tiếng hét chói tai ấy, chàng tự hỏi mình đang ở đâu đây, tại sao giấc mơ ấy cứ len lỏi vào tâm trí chàng ? Và, và còn...
Rầm !!
Chưa kịp hoàn hồn, Ju đã phải lãnh thêm cú " song phi cước " của Ginryo - Người cho chàng ở nhờ mấy ngày qua.
_ Đứng giữa trời mơ mộng thích quá ha! Còn tôi thì phải loanh quanh với việc nhuộm vải nè !!! - Ginryo nói đầy bực bội.
_ Tôi xin lỗi, tại gió mát quá nên....- Ju vội phân bua sau khi đã lóp ngóp bò dậy, bộ dạng của chàng thật thảm hại ( tội lỗi >.
_Đừng có mơ trốn việc đấy ! - Cô nàng dọa nạt.
_ Biết rồi mà, hì hì...- Ju cười cầu hòa rồi lại chạy đi ngay, kẻo ăn thêm mấy đòn thì khổ !
.
.
.
Dừng chân bên dòng suối trong vắt, Ju vộc nước rửa mặt. Đoạn suối này không sâu là mấy nên mọi người quanh đây thường hay đến dùng làm nước sinh hoạt. Nhớ lại hôm ấy, Ginryo cũng phát hiện chàng ở đây, bên dòng suối, khoác trên người chiếc áo khoác đỏ thẫm, điều đáng ngạc nhiên là bộ đồ của chàng đã tả tơi lắm rồi nhưng riêng chàng thì không có dù là một vết xước nhỏ ! Ginryo là chủ tiệm nhuộm vải, cô nhận Ju vào làm và chăm lo cho chàng suốt tuần qua. Nhưng chàng chỉ biết Ginryo gọi chàng là " Ju " chứ chẳng hiểu cái tên đó ở đâu ra và bản thân chàng là ai và vì sao lại có mặt ở nơi này. Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì ! Về mau kẻo cô ấy lại phàn nàn ! Rồi Ju vội vã bước trên con đường quen thuộc về làng, không hề biết tai họa sắp xảy ra....
.
.
.
.
Đêm khuya vắng lặng.
Gió tạt qua ngôi nhà nhỏ của Ginryo.
Ju nằm thu lu trong một xó và ngủ ngon lành.
Còn Ginryo...
Vẫn thức !!!
Trong ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng bên ngoài chiếu vào, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ thâm hiểm.
Ngày mai...Tin tức sẽ được đưa đi.
Quá dễ dàng !