chương 3
Đêm.
Tiếng guốc mộc vang trên nền nhà, bật ra những âm thanh chán ngắt.
Ju, trong bộ trang phục mang đậm phong cách Nhật Bản (kimono ) mà Vier đã chuẩn bị sẵn đang bước ngẩn ngơ qua suốt các hành lang, cốt để tìm cho ra căn phòng cô nàng nói đến. Ngôi nhà này quả thật quá rộng đối với Vier, đồng thời chàng đã để ý suốt cả ngày nay, và đi đến kết luận cuối cùng : Xung quanh không hề có người ở, tất cả vắng lặng như một vùng đất trống ! Nhưng dường như điều đó quả thật chẳng là gì so với số phận quái gở của chàng lúc này, và chàng lại tiếp tục đi.
Hơn nửa giờ vật lộn với con đường vòng vo chết tiệt, Ju rốt cuộc cũng đặt chân được đến căn phòng Vier tả. Chàng hít một hơi sâu, bước vào.
Không khí bên trong căn phòng ấm áp hơn chàng tưởng,những ngọn đèn sáng lập lòe, xung quanh được trang trí bằng hoa Tử Quỳnh,tất cả gợi cho chàng một cảm giác khó tả, một cảm giác vốn đã bị chôn vùi từ lâu....
_ Đến rồi à...- Giọng nói của Vier từ trong góc phòng vang lên. Đêm nay nàng mặc trang phục Kimono có màu hoa đào rất đẹp. Mái tóc vàng búi cao lên và bây giờ trông nàng không thua kém bất kì mỹ nhân nào ở Niigata. Vier từ từ đứng dậy, tiến về phía Ju, mắt nàng bỗng dưng ngấn lệ khiến Ju hoảng hồn phải lùi lại mấy bước ( khổ =.= ) - Ngươi quả là...Rất, rất giống ngài ấy.
_ Giống ai cơ ? - Ju tò mò, và bắt đầu thấy cảm xúc trên khuôn mặt Vier thay đổi liên tục : từ đau buồn lai chuyển sang giận dữ, rồi xót xa, rồi tủi hờn, rồi...
_Quả thật rất giống....Tóc nâu, mắt xanh, da trắng, mặc bộ này thì như từ một khuôn đúc ra vậy.
_ Giống ...?
_ Giống Tử Thần.
Ju rùng mình ớn lạnh, Trong trí tưởng tượng của chàng, Tử Thần là một ác quỷ, tay cầm lưỡi hái hàng đêm gieo rắc sự sợ hãi cho con người. Chẳng lẽ chàng lại giống Tử Thần đến vậy sao ? ( ngốc, là vẻ ngoài cơ mà =.= )
_ Xem ra ngươi chẳng nhớ gì cả.
_ Tôi có biết gì đâu mà nhớ . - Ju nhún vai.
_ ...Không ngoài dự đoán của ta. - Vier nói, lén trút tiếng thở dài. - Vậy thì ngồi xuống đây, Ju ! Nơi này có đủ an toàn và thời gian để khơi lại kí ức của ngươi....
*
* *
Mùa xuân năm ấy, khi mà con búp bê thứ mười ba ra đời.
Gió thổi vi vu.
Dưới những tán cây anh đào trùng điệp muôn ngàn bông hoa hồng nhạt,có mười ba người cười nói vui vẻ, họ vây quanh một cô gái tóc vàng đang ngủ.
_ Em ấy là em út của chúng ta phải không, ngài Tử Thần ? - Người ngồi ngoài cùng reo lên.
_ Ừ. Sắp xong đây.- Tử Thần cười. Vẫn là nụ cười hiền dịu như ánh nắng ban mai. - Cô bé thức rồi kìa !!!
_ Oaaaaaaaaaaaaaaaaaa !
Chớp mắt một cái.
Rồi hai cái.
Ba cái.
Cô gái tóc vàng hé nhẹ đôi mắt tím nhìn xung quanh, xem chừng vẫn còn yếu lắm. A...Những người này mình đã gặp từ rất lâu...Thật gần gũi quá, ấm áp quá !
_ Từ giờ...Tên ngươi sẽ là Vier nhé !
.
.
.
.
Cuộc sống của họ trôi qua thật bình yên và vui vẻ. Họ cùng nhau ăn uống, cùng nhau chơi đùa và cùng nhau trò chuyện : Vier rất hạnh phúc với khoảng thời gian ấy. Mười hai người kia, mỗi người mỗi vẻ, dù thường cãi nhau nhưng cũng thương yêu nhau hết mực. Nàng thích ngồi trong vườn hoa của Tử Thần, đọc sách và ngâm thơ, hay kể cho các chị nghe những câu chuyện thú vị mà nàng biết. Thỉnh thoảng họ lại cãi nhau vì cái bánh hay gói kẹo mà Tử Thần tặng. để rồi chính tay nàng phải chạy đến giải hòa. Họ cùng nhau đi thăm quá khứ, đi chu du khắp nơi, tưởng chừng cả Trái Đất rộng lớn này đều đã in dấu chân của họ....
Cuộc sống sẽ mãi là cây kẹo ngọt ngào đối với Vier nếu ngày ấy không đến : Ngày đứa con của Tử Thần ra đời.
_ Vier ! Vier ! - Tiếng con búp bê số một, Virgo vang lên lanh lảnh.
_ Chị Virgo ! Thế nào rồi ? Trai hay gái ?
_ Con trai ! Rất khỏe mạnh ! nhưng...- Virgo hạ giọng, ngập ngừng
_ Thật hả ? Nhưng sao cơ !?
_ Vợ ngài ấy...Chết rồi. Chết ngay sau khi sinh.
Sự im lặng bao trùm lấy khu biệt thự. Cái giá của việc kết hôn với Tử Thần quá đắt, và người phụ nữ ấy đã phải đánh đổi bằng cả mạng sống để cho ra đời sinh mạng nhỏ này..