Ta không sao, Vier. Ngươi ngủ trước đi. - Giọng trầm của Tử Thần vang lên nhẹ nhàng. Ngài vẫn ngồi bên vợ mình, mặc cho những quầng thâm đã xuất hiện dưới mắt và sự mệt mỏi đè nặng lên vai.
_ Nhưng ngài sẽ kiệt sức mất....
_ Đừng lo, ngươi thay ta chăm sóc Ju nhé ! Ta muốn ngồi lại một chút.
_...Vâng.
*
* *
Đã là ngày thứ bảy trăm hai mươi sau cái chết của vợ Tử Thần. Cho đến khi nỗi đau đã ít nhiều vơi đi, ngài bắt đầu quan tâm đến Ju hơn. Ju lớn rất nhanh, nhanh hơn bất kì đức trẻ nào trên thế giới này. Chỉ trong vòng ba năm mà đã như chàng trai mười lăm tuổi ( Thật khó tin =.= ) , khỏe mạnh và cực kì thông minh. Điều đó thực sự kích thích trí tò mò của những con búp bê. Sự tò mò chỉ được kìm nén trong một thời gian ngắn. Cho đến hôm ấy...
_ Ngài Tử Thần !! - Tiếng của con búp bê số bốn, Michi vang lên.
_ Hả ?
_ Michi muốn hỏi một chuyện, được không ạ ?
_ Được mà ! Ta cũng đang rỗi - Tử Thần cười.
_ vì con trai của ngài ấy ! Sao cậu ta lại lớn nhanh đến vậy ạ ?
_ Thì như Michi bảo thôi, Ju là con trai của ta. - Tử Thần thản nhiên đáp.
Một câu nói đủ để làm rõ mọi chuyện.
Một trí óc siêu việt đủ để suy ra toàn bộ vấn đề.
Và một lòng tham đủ để thay đổi tất cả.
Năm ngày sau, mười hai con búp bê đánh cắp báu vật của Tử Thần rồi bỏ trốn.
Ba mươi ngày sau, chúng quay lại với sức mạnh hoàn toàn mới, mục đích mắt cho bằng được đứa con của Tử Thần.
Tuy nhiên, Ju đã được đưa về quá khứ. Rồi Tử Thần cũng phải chết. Chỉ có một mình Vier là cố gắng tìm lại những tháng ngày đẹp đẽ khi họ bên nhau, đồng thời ra sức bảo vê Ju đến bây giờ.
Trong căn nhà thứ hai của Tử Thần, nàng vẫn đang kể cho Ju về câu chuyện ấy.