Thứ năm.
Bà dì Hattie của Hermione trao cho cô cái nháy mắt đầy hiểu biết từ đằng sau tấm thẻ hội viên của bà."Cháu thân yêu,là do thị lực của ta hơi yếu kém,hay đúng là cháu và anh chàng trẻ tuổi đó đã nắm tay nhau vào ngày hôm qua vậy?".Gương mặt nhỏ đầy ngọt ngào của bà nhíu lại thành một hình ảnh thu gọn của sự ngây thơ đến hoàn hảo.
Hermione gật đầu."Trên thực tế thì....Bọn cháu có một buổi hẹn vào hôm nay ạ".
Giống như có tiếng động ầm ầm tới váng trời của một dòng năng lượng bị nổ tung,theo mọi nghĩa,mà đáng nhẽ không nên thuộc về một người đã từng ấy tuổi như bà Hattie,bà cụ thất thập cổ lai hy đó nhảy lò cò đầy phấn khích,xoay vòng tròn rồi lại đập hai gót chân của mình vào với nhau."Ôi chao,ôi chao,ôi chao....".Khi bà đã yên vị mà ngồi xuống,cũng là lúc Hermione cảm thấy hoa mắt chóng mặt đến nhức đầu chỉ vì đứng quan sát bà."Ta biết mà!Ta biết ngay mà!".
Hermione mìm cười lo lắng."Dì đã biết ấy ạ?".
Bà Hattie dùng lá bài ba cơ quạt át,cười đầy rạng rỡ."Đúng vậy,cháu thân yêu,ta đã biết".Bà nhìn đồng hồ treo trên tường."Tốt hơn là cháu nên đi ngay đi.Cháu sẽ không muốn cậu ta phải đứng đợi đâu".Bà gần như đã đẩy Hermione qua cánh cửa,trước khi chợt ngừng lại chỉ để hỏi cô một câu."Mà cậu ta tên là gì ấy nhỉ,cháu yêu quý?Ta nom cậu ta giống y hệt như William".
Hermione hơi đỏ mặt."Tên anh ấy là Draco.Draco Malfoy".
Bà dì tặc lưỡi."Cái tên hơi kì lạ.Nhưng không sao.Cháu đi đi ".Và cô đã bị thổi bay ra khỏi cửa trước khi kịp nói thêm từ nào.
Nhiệt độ có hơi tăng lên,và Hermione rảo bước với những tia nắng ấm mặt trời rọi chiếu trên đôi vai cô.Khi tới cuối đoạn vỉa hè,bước chân cô chậm lại.Có vẻ như cô là người tới trạm xe buýt trước.Hermione mở bung chiếc dù của mình ra,có hơi xấu hổ một chút.Giờ thì tất cả những gì cô cần làm chỉ là đứng đây đợi anh.Vài người dân Muggle đi ngang qua trước cô trên vỉa hè,hai trong số họ cùng nhau băng qua đường bên kia.
"Chào buổi sáng".Và rồi Malfoy cũng xuất hiện,đang nhàn nhã đi bộ xuống vỉa hè từ hướng bên kia.Anh mặc quần dài màu nâu,áo sơ mi trắng.Nhưng dường như có gì đó không đúng.
"Dù của anh đâu?".Cô hỏi,cảm thấy hơi ngạc nhiên vì anh đã không mang nó theo.
Malfoy...Draco nhún vai."Tôi đã quyết định,một cách đơn giản,rằng chúng ta không còn cần đến nó nữa.
"Chúng ta...".Hermione cau mày."..không cần ư?Vậy còn truyền thống giữa hai chúng ta thì sao?".
"Không cần thiết.Lớp băng ngăn cách chúng ta đã tan chảy.Không còn cần phải che nó nữa".Cùng với đó,anh nhẹ nhàng lấy chiếc dù của cô,gấp lại,rồi đặt nó trở lại vào tay của cô.
"Tôi hiểu".
Anh cười toe toét."Không phải là cô chỉ yêu thích những phép ẩn dụ phức tạp đấy chứ?".
"Tôi là Hermione Granger.Và đương nhiên là tôi có".Anh nhích lại gần cô hơn,nắm tay cô và siết chặt lấy nó.
"Đó là lý lẽ tuyệt nhất mà tôi từng được nghe từ miệng cô đấy".
Cô hơi bật cười,nụ cười pha chút bồn chồn."Thế thì tôi sẽ sử dụng nó thường xuyên hơn nữa vậy".
"Bằng kẹo cao su...Tôi nghĩ có thể cô đang tán tỉnh tôi đấy,Granger.Tôi sẽ ghi lại điều này vào nhật kí của tôi,ngay sau dòng viết về chuyện cô hỏi mục đích của tôi là gì".
"Anh viết nhật kí á?".
Draco hơi ngọ ngoạy hai bên lông mày."Cô không muốn biết à?Mùng 1 tháng 8:Hôm nay Granger đã tán tỉnh tôi.Đó là một nỗ lực đáng tiếc,nhưng dù sao tôi cũng thấy rằng điều này khá thú vị".
Hermione đảo mắt."Rất mừng là tôi đã khiến anh buồn cười đến vậy".
Tôi nghĩ cô sẽ như thế.Tôi cũng khá hứng thú với việc tìm hiểu xem phần còn lại trong đoạn nhật kí đó nói gì đấy.
Hermione hắng giọng."Sau đó tôi đã trêu đùa cô ấy về kĩ năng tán tỉnh của cô và lãnh trọn một cú đấm vào bụng.Nghe thế nào?".
"Tôi nghĩ điều đó khó mà xảy ra bây giờ đấy,khi cô đã cảnh báo tôi như vậy".Anh đăm chiêu."Sau đó tôi hôn cô ấy,và cô ấy đã tạo nên một âm thanh thích thú đáng yêu nhất.Thế này thì sao?".
Đôi mắt Hermione mở lớn."Tôi cũng không nghĩ điều này sẽ xảy ra đâu,khi mà anh đã cảnh tỉnh tôi như thế".
Anh liếc nhìn cô qua đuôi mắt."Đừng chắc chắn vậy".Hermione cảm thấy hơi lúng túng một chút,đột nhiên nhận ra thật khó mà nuốt xuống vào lúc này.. "Merlin,cô đỏ mặt kìa”.Anh thêm vào.”Nhưng thế trông càng xinh”.
Sắc đỏ trên gương mặt Hermione dần tiêu tan khi cô nhăn nhó nhìn lên anh."Ý anh là gì hả?".
"Nhắm mắt lại đi và tôi sẽ cho cô thấy".
Hermione lại đỏ mặt dữ dội hơn."Tôi không biết liệu đó có phải là ý tưởng hay nhất không nữa".
Malfoy đảo mắt."Merlin,Granger,chỉ cần nhắm lại trong vài giây thôi.Hermione nhướn một bên mày lên nhìn anh,trước khi cô chầm chầm khép mi mắt lại".Hành động của anh khiến cô không thể hiểu nổi,và cô tự hỏi liệu có nên làm gì đó với môi mình không,chu nó lên hay thứ gì đại loại thế."Giờ thì mở mắt ra đi".Cô hơi hé
một bên mắt,rồi chầm chậm với bên còn lại."Quý cô của tôi".
"Ôi..".Cô khẽ thốt lên,nhận lấy bông hồng đỏ từ anh".Cô ngửi hương nó,và ngọn nến nhỏ bé trong cô lại bừng cháy rực rỡ."Cảm ơn anh".Cô nói,mỉm cười nhìn lên Malfoy.
"Cô thật dễ để làm hài lòng".Anh nhận xét,duỗi căng hai tay lên trên đầu một cách nhàn nhã.
Hermione không thể ngừng cười khúc khích.Cô không thể quên được cách ứng xử lịch thiệp của anh,hay phần lớn là như thế"Tôi có nên hỏi anh đã giấu nó ở đâu không?".Cô hỏi,về bông hồng.
Anh lắc đầu."Ồ,nhưng một nhà ảo thuật vĩ đại sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật của mình".
Hermione hơi nhếch môi cười khẩy một chút."Đó là một điều khá hài hước để nói đấy,khi xem xét đến ngôi trường mà chúng ta đã học".
"Nhưng cô cũng không quên cái vòng kiềng chân của tôi mà".Anh nhắc nhở cô,nháy mắt.
Hermione thở dài."Và tôi cho rằng giả thuyết của tôi về việc anh giấu đũa phép trong chiếc dù cũng là sai,khi
nghĩ đến việc anh đã không đem theo nó vào ngày hôm nay".Cô nói,thấp giọng xuống để những người dân Muggle đứng xung quanh sẽ không nghe thấy gì.
Malfoy nhún vai."Tôi tin là xe buýt gần tới đây rồi".Anh nói với Hermione,vòng tay ôm lấy vai cô và xoay người cô lại để cô có thể nhìn thấy.Chiếc xe số 52 dừng lăn bánh trước họ."Cô có còn nghĩ 52 là con số kém may mắn với mình không?".Anh lên tiếng hỏi khi họ đứng xếp hàng.
"Tôi nghĩ là không".Cô trả lời.
"Và tôi cho rằng tất cả đó là nhờ vào con người tốt bụng,đáng mến là tôi chứ nhỉ?".Malfoy hỏi,hất vài lọn tóc vàng lòa xòa trước mắt anh sang một bên.
"Anh hình như còn chẳng cho phép bản thân hít thở một tý phải không?".Hermione cúi đầu xuống thật nhanh dưới tay Malfoy,và bước lên xe buýt trước anh.Cô chạy ào lên,và ngồi xuống chỗ gần sát cửa số,anh cũng chọn chỗ ngay bên cạnh cô.
"Làm như tôi sẽ trả lời cái câu hỏi sặc mùi mỉa mai đó vậy".Anh duỗi dài hai tay ra sau ghế,rồi chậm rãi hạ nó xuống trên vai cô.
"Rất ngọt ngào đấy".Cô trêu chọc.
“Tôi là một người nhà Malfoy.Và đương nhiên là tôi cực kì ngọt ngào,tinh tế rồi”.Với một cử chỉ chậm rãi,tay anh dịch tới và chạm vào những lọn tóc quăn lộn xộn của Hermione.”Tóc của cô xoăn thật đấy”.
“Đó là một lời ngợi khen hay xúc phạm vậy?”.Hermione chậm rãi thả lỏng mình trong chỗ ngồi của cô,cố gắng không để ý đến việc anh đang lỉnh tới ngay sau cô,chân họ chạm vào nhau.
“Chỉ là nhận xét thôi.Cô có dùng dầu dưỡng tóc không?”.
Hermione gần như bật cười thành tiếng.”Tôi có.Còn anh thì sao?”.
“Đương nhiên.Và trong tương lai,xin vui lòng trả lời tất cả các câu hỏi thích hợp đi kèm với cụm từ ‘Tôi là
Hermione Granger.Đương nhiên là tôi có’.
Nét mặt cô chuyển sang vẻ nghiêm trọng vờ vịt.”À,tôi sẽ làm thế”.
Anh gật đầu đầy tinh ranh.”Tốt.Giờ thì để tôi nghĩ ra một câu hỏi để áp dụng nào”.
Hermione giả vờ lo lắng.”Ôi trời.Giờ thì tôi đang ném bản thân mình vào chuyện gì thế này?”.
Anh cười toe toét với vẻ ác ý.”Cô có...thường xuyên ăn gián không?”.
“Tôi là Hermione Granger.Đương nhiên là tôi có”.Cô đáp lại,đảo mắt nhìn sang anh.Anh phá lên cười,vẫn đang vân vê tóc cô xung quanh ngón trỏ mình.
“Cô có một bộ sưu tập ấm ủ trà không?”.
“Anh là một tên đàn ông quái lạ”.
“Chỉ cần trả lời câu hỏi thôi,Granger”.
Hermione thở dài.”Tôi là Hermione Granger và đương nhiên là tôi có”.Cô nói.”Ấm ủ nóng trà là món đồ rất thú vị để sưu tập”.Cô thêm vào,giọng đầy châm chọc.
Malfoy gõ nhẹ vào cằm,nghĩ ngợi.”Cô có....cảm thấy bồn chồn mỗi khi nhìn vào tôi không?”.
Hermione đỏ mặt.”Ơ...”.
Anh mỉm cười.”Vui lòng trả lời?”.Anh quấn tóc cô quanh ngón tay mình và khẽ xiết nhẹ lấy nó.
“Tôi là Hermione Granger.Đương nhiên là tôi có”.Cô thì thầm,khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ dữ dội hơn nữa.”Giờ thì ngừng mấy cái câu hỏi ngớ ngẩn này lại ngay.Đồ ngốc nhà anh”.Cô đập mạnh lên đầu gối Malfoy.
Anh vờ như bị đau.Xe buýt chầm chậm dừng lại.”Chà,đây là trạm dừng của cô.Và tôi phải nói rằng tôi rất hài lòng khi thấy cô không đánh bài chuồn vào ngày hôm nay”.
“Anh thấy vậy thật sao?”.Cô hỏi.
“Tôi là Draco Malfoy.Và đương nhiên tôi cảm thấy thế rồi”.Anh gật đầu ngắn gọn.
“Tôi tuyên bố,tôi nghĩ là anh thấy bồn chồn mỗi khi nhìn vào tôi”.Hermione trêu chọc.
Anh chế giễu.”Đừng có ngớ ngẩn thế.Của tôi là bướm đêm(*) cơ.Nam tính hơn nhiều”.
“À,tôi chắc chắn là thế”.Hermione không thể ngăn bản thân mỉm cười.”Nhà của tôi kia kìa”.Cô nói,chỉ tay xuống dưới đường về phía ngôi nhà nhỏ một tầng của cô.
Anh nhăn nhăn mũi.”.Hmm...”
“Hmm?”.Cô hỏi.
“Nó hơi nhỏ so với thẩm mỹ của tôi”.Anh đáp”Nhưng tôi cho rằng nó phải như vậy.Không có vẻ như cô sẽ sống ở ngôi nhà đó trong khoảng thời gian lâu dài hơn”.
Hermione cau mày.”Anh nói vậy là sao?”.
Malfoy xoa xoa cằm.”Chúng ta sẽ biết”.
“Hả?”.
Anh vỗ nhẹ vào đầu gối cô.”Đừng để ý tới chuyện đó nữa”.
“Anh thật khiến người ta phải tức điên lên được,tôi hy vọng là anh biết điều đó”.Hermione nói,vẫn nhìn chằm chằm vào anh.”Giờ thì làm ơn nói tôi nghe đi”.
Anh thở dài và lùa một tay vào mái tóc của mình.”Chúng ta đều đã 28 tuổi”.Anh nói,cứ như thể đó là tất cả những gì cô cần biết.
“Đúng thế,và?”.Hermione khoanh tay lại.
Anh chộp lấy một tay cô và siết chặt lấy nó,ngón cái anh nhẹ nhàng ve vuốt những ngón tay của cô."Và nếu mọi thứ tốt đẹp,tôi muốn chúng ta sẽ tiến xa hơn,cô cũng muốn thế chứ?”
Miệng Hermione hơi há ra.”Có phải anh đang nói đến điều mà tôi nghĩ anh đang nói không,trong lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta?”.Cô thấy khó mà tin được.
Anh nhún vai.”Vậy cô nghĩ tôi đang nói gì?”.
Cô ngồi đó,ấp a úng úng trong vòng ba mươi giây.”Nghe cứ như anh đang nói rằng anh muốn”.Cô hạ thấp giọng xuống thành một tiếng thì thầm.”lấy tôi”.
“Ừ,gần đúng rồi đấy.Vậy thì sao?”.
Cô nuốt xuống một cách khó khăn,rồi bắt đầu ho lụ khụ.”Xin lỗi?”.
“Này,cô là người nói chuyện về những đứa con”.Anh nói.
“Đúng thế,nhưng...Ôi lạy Merlin,sẽ chẳng có ai tin tôi khi tôi kể cho họ nghe về điều này hết...”.
Nụ cười khẩy của anh ngày càng rộng hơn.”Để ý xem tôi có quan sát khi cô cũng quan sát không?"
Cô khịt mũi.”Chắc chắn rồi,tại sao không chứ?”.Nhịp thở của cô nặng nề hơn,hít vào,thở ra.”Tôi thấy mệt”.
Lúc này,anh nhìn sang cô với vẻ lo lắng.”Muốn tôi mở cửa sổ không?”.Hermione gật đầu và anh vươn người qua cô,trượt cửa sổ chỗ họ lên.Ánh nắng lướt nhẹ trên khuôn mặt cô và Hermione hít thở dễ dàng hơn đôi chút.”Trời ạ,Granger.Cô định sẽ làm gì khi tôi cầu hôn cô thật?Chết à?”.
“Khi?”.Cô kêu lên.Thậm chí nó còn không phải là ‘nếu’,mà là ‘khi’.
“Sao nào?Cô không nghĩ điều đó là tốt ư?"Anh hỏi một cách lạnh nhạt.
“Ờ,tôi,ừm...”.
“Bình tĩnh đi”.Anh nói.”Cô có thể ngả đầu lên vai tôi nếu cô muốn”.Trước khi cô có thể nghĩ,anh đã nhẹ nhàng ép đầu cô lên vai anh.Hermione cứ ngồi nguyên như vậy,chỉ cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình,mãi cho đến lúc anh thông báo với cô rằng họ đã tới Leaky Cauldron.
Cả hai rời khỏi xe buýt,tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô và bước xuống vỉa hè,chỉ cách Leaky Cauldron một đoạn.Vài người dân Muggles xuống cùng trạm với họ lướt mắt sang bên phải ngang qua quán rượu và không để ý gì đến khi cả hai cùng nhau bước vào.Nó khá tối,và chỉ có vài người khách quen đang ngồi ở bàn,uống rượu mật ong.”Chào buổi sáng,Tom”.Malfoy nói,vẫy tay với người phục vụ quầy đang bận rộn đánh bóng mấy cái cốc thủy tinh.
“Chào buổi sáng,ngài Malfoy.Cô Granger,đúng không?”.Anh ta hỏi,trước khi nhún vai và quay trở lại với công việc của mình.Hermione chợt nhận ra họ đã rời khỏi khu Muggle ở Luân Đôn.Bất kể những ai họ quen biết đều có thể nhận ra họ đang đi cùng nhau lúc này.Và điều đó khiến cô vừa sợ hãi,lại có chút thích thú cùng một lúc.Malfoy dẫn cô đi qua cánh cửa đằng sau.
“Chà,vì tôi không được dùng đũa phép,tôi sẽ cô làm bà chủ vậy”.Anh nói,chỉ tay vào bức tường gạch.Hermione gật đầu và gõ gõ lên chúng.Gần như ngay lập tức,Hẻm Xéo hiện ra ngay trước mắt họ.”Và giờ,cho phần nhàm chán nhất trong ngày hẹn hò của chúng ta,đến nơi tôi làm việc”.Anh siết chặt lấy tay cô khi cô nhìn quanh quất khắp con đường,tìm kiếm những gương mặt quen thuộc.Dường như chẳng có ai để ý là cô và anh đang nắm tay nhau hay cái cách anh dùng từ hẹn hò để ám chỉ hai người họ.Anh dẫn cô vào tiệm kem.
Florean Fortescue vẫy tay đầy vui vẻ.”Xin chào,Draco.Cậu đi sớm đấy.Tôi vừa hoàn thành xong bước cuối cùng cho thứ này và giờ có thể cần đến ý kiên chuyên môn của cậu”.Ông chạy ào vào trong bếp rồi quay trở ra chỉ một giây sau đó với cái muỗng nhỏ và một món kem trông khá lạ mắt.Florean đứng đó,hai tay siết chặt lại với vẻ hồi hộp trong lúc Malfoy nhấm nháp món kem trong miệng,như đang thử vị rượu.
“Hạt phỉ....quả hồ trăn?Một chút vị quế...không,là bạch đậu khấu chứ.Và...”.Malfoy trông có vẻ ngạc
nhiên.”Dứa?Hồ trăn,bạch đậu khấu và dứa?”.Anh liếm cái thìa.”Đây là một chiến thắng,vỗ vô lên lưng ông chủ.”Hãy gọi nó là...Pinachiamom”.
“Tuyệt vời”.Florean đáp.cười toe toét.”Tôi đã có một chút lo lắng là nó không vượt qua được...”.
“Không,không.Nó thực sự rất ngon.Muốn nếm thử không?”.Anh hỏi,quay sang Hermione.
“À...”.
“Ồ,đương nhiên rồi.Tôi sẽ lấy cho cô một cái thìa”.Ông rời đi và quay lại chỉ một giây sau đó,quan sát vẻ mặt
của cô một cách cẩn thận.
“Yum”.Cô nói,gần như lớn hơn nữa bởi người đàn ông trông có vẻ thất vọng vì vẻ tán thành của cô,hơn là bởi vì cô nghĩ nó ngon.
“Cô thực sự thích nó chứ?”.Ông hỏi.Cô gật đầu.”Thật tuyệt.Tôi có biết cô không?”.
“À”.Cô bắt đầu.”Tôi đã ở đây trước khi...”.
“Cô ấy là Hermione Granger”.Malfoy cắt ngang.”Ông biết đấy...bạn của Harry Potter”.
“Ồ,đương nhiên rồi...”.Ông chủ tiệm kem mỉm cười.”À,mà cậu cũng có thể về sớm,Draco”.
Malfoy quay sang và cười toe toét với cô.”Tôi yêu công việc của tôi”.Anh nói.”Đặc biệt là khi tôi chỉ phải ở đây trong vòng có ba phút”.
Hermione cũng bật cười.”Chà,chuyện đó rất tốt đấy”.
“Giờ thì chúng ta đi chứ?”.Anh hỏi,đưa tay ra cho cô.Họ rời khỏi tiệm kem và trở lại con phố nhộn nhịp.Anh
kiểm tra đồng hồ.”Tôi cho là đã gần đến giờ ăn trưa để chúng ta đi kiếm cái gì đó bỏ bụng rồi.Nghe tuyệt không?”.
“Rất tuyệt”.Hermione đáp.Cô đã không ăn nhiều vào bữa sáng nay,bởi tất cả những nỗi lo lắng và không cảm thấy ngon miệng.Họ băng qua đám đông,né tránh những người đi mua sắm khác nhau và cuối cùng cũng vào một nhà hàng với tên gọi The Top Hat.Mấy dấu hiệu trên cánh cửa mô tả một con thỏ trắng nhảy nhót lắt léo vào trong,ra ngoài một cái mũ ảo thuật đen.
Nhà hàng khá tối và được thắp sáng bởi những ngọn nến,điều khiến Hermione phải chú ý và cảm thấy thật lạ lùng bởi giờ vẫn còn chưa đến buổi trưa.Malfoy nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô.dẫn chô về phía trước tới chỗ người nhân viên lễ tân nhà hàng.”Malfoy,bàn hai người”.Anh nói,có một chút tự mãn trong chất giọng của anh
khi nhân viên lễ tân kiểm tra danh sách đặt trước và gật đầu.
“Lối này,thưa ngài,quý cô”.Người đàn ông nói.Anh ta mặc một bộ tuxedo màu đen kiểu áo chùng và cũng rất phù hợp,với một chiếc mũ ảo thuật bằng lụa trên đầu.Anh ta dẫn bọn họ vào ngồi trong một phòng riêng biệt với khung cửa sổ rộng lớn nhìn ra khu vườn chỉ có thể mô tả bằng một từ kỳ diệu.
“Nơi này....thật đẹp”.Hermione nói,hơi đỏ mặt một chút.Cô thấy mình ăn mặc tùy tiện kinh khủng,lại một bộ váy mùa hè khác từ buổi mua sắm hôm trước.Malfoy,rõ ràng là chẳng có vẻ gì là bận tâm đến,chỉ cần anh được ngắm nhìn đôi chân thon dài của cô,dù hiện nay chúng đang được che giấu đi một cách an toàn dưới tấm khăn trải bàn.
Một người bồi bàn cũng ăn mặc khá phù hợp với phong cách của nhân viên lễ tân xuất hiện,giới thiệu tên là Gerard,đưa cho họ tờ thực đơn rồi để cả hai ở lại với những món đồ của mình.
Malfoy xem xét thực đơn và Hermione cũng chăm chú vào cái của cô,khẽ giật mình khi anh vươn tay qua bàn và miết nhẹ những ngón tay của mình lên cánh tay cô.”Vậy...”.Cô nói,khi cuối cùng cũng quyết định sẽ dùng món salad.
“Vậy?”.Anh hỏi,không nhìn lên.
“Tôi vẫn còn một chút rắc rối nho nhỏ khi tin rằng chúng ta....ừm,đang hẹn hò”.Cô nói,nhanh chóng nhấp một ngụm nước chanh.
Malfoy nhún vai.”Những điều kì lạ vẫn luôn xảy ra.Tôi đảm bảo với cô điều đó”.
“Đúng vậy”.Cô cảm thấy hơi lúng túng trong chỗ ngồi của mình.
Anh hơi ngừng lại để gõ gõ lên cằm trong một thoáng.”Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô”.
“Anh có sao?”.
“Tôi có.Nó như thế này:Cô có thích mái tóc này của tôi không?”.
Hermione giấu đi một tiếng khịt mũi đằng sau tay.”Tôi là Hermione Granger...”
“Đương nhiên là cô có”.Malfoy kết thúc câu trả lời hộ cô.Anh cười toe toét.Nhưng thực sự thì,cô không nghĩ
là nó quá dài sao?”.Tóc anh đang bắt đầu xoăn lại xung quanh tai.
“Không,để dài vậy rất đẹp mà”.Hermione mỉm cười,cảm thấy tình hình hiện tại có thư giãn đôi chút
“Cô biết không...”Anh bắt đầu..”Tôi cũng có một thú nhận nho nhỏ dành cho cô ”.
“Và đó là gì?”.Hermione hỏi,vén mấy lọn tóc ra sau tai.
Malfoy thở dài.”Tôi chưa bao giờ ghét mái tóc của cô”.
Miệng Hermione hơi há ra.”Không ư?”.
“Thực tế thì,tôi có hơi thích nó.Chỉ cần tạo mẫu lại một chút thôi”.Anh nói.Có cái gì đó trong chất giọng của anh gửi tới một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.
“Ý anh là khi anh gọi tôi là ‘đồ máu bùn tóc xù’,anh không hề nghĩ cái từ ‘tóc xù’ như một thứ rất tồi tệ à?”.
“Không nhiều lắm”.Malfoy dịch tay anh ra khỏi cô.”Dù sao thì tay bồi bàn đó đi đâu rồi nhỉ?”.Đúng lúc đấy Gerard đi tới,cầm lấy tờ đặt món của họ,vẫy vẫy tay và rồi đồ ăn thức uống xuất hiện trước mắt hai người.
“Anh thực sự đã thay đổi”.Hermione nhận xét khi người bồi bàn vừa bước ra khỏi tầm nhìn của họ.
“Như tôi đã nói,tất cả mọi người đều thay đổi”.Anh cầm dao và nĩa lên,bắt đầu cắt miếng thịt lợn.
“Với trường hợp của anh,tôi thấy rất vui”.Cô xiên vào miếng cà chua đỏ tươi bằng nĩa của mình và ăn nó.
“Sao tôi cứ có cái cảm giác kì quặc rằng cô đang cố câu lấy một lời xin lỗi từ tôi nhỉ?”.Anh hỏi.
Hermione nheo mắt.”Làm sao anh biết?”.
“Tôi là một người tài giỏi và quyền lực.Hoặc không.Dù sao thì,tôi đoán tôi nên nói lời xin lỗi,đặc biệt là nếu tôi vẫn ôm ấp cái hy vọng vào ‘mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn’ “.
“Anh chưa bao giờ khiến tôi hết ngạc nhiên”.
“Cảm ơn.Và tôi sẽ coi đó là một lời khen.Tôi,bắt đầu từ bây giờ,là Draco Malfoy:Kẻ gây ngạc nhiên vĩ đại
của Granger”.
”Tôi không nghĩ ‘kẻ gây ngạc nhiên’ là một từ đâu”.Cô phản đối.
“Đúng,nhưng nó nghe rất dễ thương khi đi cùng với từ Granger”.
Hermione cười lớn.”Chà,trong trường hợp đó.Lời xin lỗi được chấp nhận,kẻ gây ngạc nhiên vĩ đại của Granger”.
Malfoy mỉm cười,tiếp tục ăn món thịt của anh,và Hermione cũng làm thế với đĩa salad kèm pho-mat xanh của Ý cùng rau diếp đảo Cos lớn đến không thể tin nổi của cô.”Nó thế nào?”.Cô hỏi.
“Không tệ.Nước sốt mơ có độ ngọt và mùi thơm rất vừa phải”.Anh trả lời.
“Thật kì lạ”.Hermione trầm ngâm.”là anh không lựa chọn súp hay salad làm món khai vị”.
“Một chút”.Anh đồng tình.”Nhưng tôi,nhưng tôi thực sự thích kết thúc bữa ăn của mình một cách trọn vẹn. Khi dùng salad hay súp,cô sẽ luôn bận rộn tới mức không thể thưởng thức những món ăn nhẹ sau đó”.
Hermione gật đầu.”Nhưng rồi anh cũng kết thúc bữa ăn mà không có tý rau quả gì hết.Chất xơ rất quan trọng,anh biết đó.Và cả vitamin nữa”.
“Không phải cô đang định diễn thuyết cho tôi nghe về chất xơ đó chứ?”.Anh nhướn một bên mày lên nhìn cô.”Bởi vì tôi đã có kế hoạch sẽ ăn thêm xenlulo sau đó trong ngày hôm nay đấy”.
“Tôi đoán là mình không thể phàn nàn”.Hermione đặt nĩa xuống.”Và tôi cũng không thể ăn thêm một tý nào nữa.Tôi sắp no căng cả bụng rồi”.
Malfoy với tay qua bàn và dùng nĩa xiên một lá rau diếp.”Thấy chưa?Giờ tôi đang ăn món rau của tôi này”.
Hermione bật cười lớn khi anh ăn nó.”Chà,ít nhất thì tôi cũng biết được anh không sợ vi khuản của tôi”.
“Cô có vi khuẩn hả?Hãy thành thật với nhau nhé,nó là loại tốt,xấu,hay cả hai vậy?”Anh hỏi,nhấp một ngụm nước trong cốc của mình.
“Một số loại là cả hai,tôi nghĩ vậy”.
Malfoy dừng lại và nhìn cô trong một lúc lâu”Cô biêt đấy,tôi thực sự không”.
“Không gì?”.Hermione hỏi,cánh tay cô đang nổi da gà rần rần mà cô không tài nào lý giải được.
Anh đi vòng quanh bàn và tới ngay bên cạnh cô.”Sợ vi khuẩn của cô”.Anh nói,và trước khi cô có thể hiểu được những gì đang diễn ra,anh đã cúi xuống ngay phía trên cô,vì thế mà mũi họ chạm nhẹ vào nhau.”Hoàn toàn ngược lại”.Tay anh đưa ra vén những lọn tóc nâu ra sau tai cô,trước khi thu hẹp khoảng cách giữa hai người bằng một nụ hôn.Hơi thở của Hermione như bị mắc nghẹn lại trong ngực khi môi anh di chuyển khéo léo trên môi cô.nhưng anh đã nhanh chóng rời ra trước khi cô có cơ hội thực sự để đáp lại nụ hôn đó.
“Em rất vui”.Cô thì thầm.Họ mỉm cười với nhau,anh siết chặt một bên tay cô.
Hóa đơn được đem tới,và Malfoy thanh toán.”Vậy”.Anh nói,khi họ bước đi,tay trong tay trở lại trạm xe buýt ngay phía trước Leaky Cauldron.”Em có muốn mình đôi lúc làm lại điều ấy nữa không?”.
Cô đỏ mặt.”Em là Hermione Granger.Đương nhiên là em có”.
“Anh cũng thế,trừ đi phần Hermione Granger”.Malfoy trao cho cô nụ cười khẩy mang thương hiệu của
anh.”Em sẽ cảm ơn bà dì em vì đã gán ghép chúng ta với nhau chứ?”.
“Ồ,em sẽ làm thế”.Hermione nắm chặt chiếc dù và bông hồng đỏ trong một tay,tay kia của cô lồng chặt trong tay Malfoy.Nhưng cô vẫn có một câu hỏi cuối cùng dành cho anh,nó đã khiến cô phải dằn vặt suốt kể từ lúc
mà cô bắt đầu nhận ra rằng mình có thể,chỉ là có thể thôi.rung động trước anh.”Ngày đầu tiên ở trạm xe buýt vào tuần trước”.Cô nói,thật chậm.”khi anh nói là anh không hy sinh chất lượng...”.
“Ý em là lần nói chuyện giữa chúng ta về kẹo cao su?”.Anh hỏi,nhìn xuống cô.”Ôi,Granger...Anh đã nói là em gần như hoàn hảo rồi.Và cưng à,chả có ai là tuyệt đối hoàn hảo hết”.
Tim Hermione dường như vừa lỡ một nhịp.”Anh vừa gọi em là...?”.
“Ừm,anh chưa bao giờ có cơ hội gọi em bằng tên thánh,vì thế anh nghĩ mình nên thử một cái gì đó khác.Em
có thích không?”.Anh hôn những ngón tay cô.
Hermione thật tình không dám chắc vì sao,nhưng cô cảm thấy một sự thôi thúc không thể lý giải được và bắt đầu khóc,và thực sự thì,cổ họng cô dường như đã bị nghẹn lại một chút.Thế nên cô chỉ gật đầu.
“Có điều gì không ổn sao?”.Anh hỏi.
“Không”.Cô cố gắng để lên tiếng,dù cho cổ họng mình không chịu hợp tác.”Chỉ là...mọi chuyện thật tuyệt
vời”.
Anh mỉm cười,cúi xuống,hôn cô lần nữa.Và lúc này đây,một thanh âm nhỏ của hạnh phúc thoát ra từ môi cô.
--------The End--------
(*):Chỗ này hai anh chị chơi chữ.Ở câu trên Hermione nói là butterflies,nghĩa là bướm,mà cũng là bồn chồn,lo lắng.Vì thế Draco mới đáp lại là smoth(bướm đêm) :v