5.
Nắng hạ khuynh thành.
Bác sĩ Hà không nói dối, anh thật sự phải sang Mỹ làm phẫu thuật, chẳng qua chỉ cần làm một lần, hơn nữa không cần thời gian dài như vậy mà thôi.
Là bác sĩ khoa ung thư, anh cũng hiểu rất rõ, bệnh của anh có lẽ không thể chữa.
Dù sang Mỹ phẫu thuật thì xác suất thành công cũng chỉ có bảy phần trăm thôi.
Dù việc đã rồi, anh vẫn ôm chút hi vọng.
Anh vẫn rất muốn nhìn thiếu nữ tốt nghiệp, tư vấn ngành học sau khi cô tốt nghiệp cấp ba, đưa cô đi học đại học...!
Nhưng cuộc sống đâu được như mình nói, ngày mai và sự cố ngoài ý muốn, bạn vĩnh viễn sẽ không thể biết cái nào tới trước.
Ngày mùng ba tháng tư năm 20xx, thiếu nữ trốn học tới sân bay, tạm biệt bác sĩ Hà.
Hai người ngoắc tay đóng dấu, nhận định trăm năm không đổi...!bác sĩ đại ca, anh nhất định phải mạnh khỏe trở về.
Bác sĩ Hà tới Mỹ rồi thì không liên lạc lại với thiếu nữ nữa, thiếu nữ phải tới chỗ trưởng khoa của anh để hỏi thăm tình trạng anh.
Một tuần sau, cô biết anh phẫu thuật.
Một tháng sau, cô biết anh đang hồi phục rất tốt.
Hai tháng sau, cô biết anh vẫn chưa về nước.
Cho tới tháng thứ ba, trưởng khoa thở dài nói với cô, bác sĩ Hà về nước rồi.
Phòng bệnh 7019, thiếu nữ gặp lại bác sĩ Hà.
Sắc mặt anh tái nhợt, gầy vô cùng, an tĩnh nửa nằm trên giường bệnh đọc sách, bộ dạng vẫn rất đẹp.
Cô ngồi xuống cạnh giường, nhẹ gọi một tiếng "Bác sĩ đại ca", cổ họng nghẹn lại.
Bác sĩ Hà làm phẫu thuật xong thì khối u tái phát rất nhanh, đại khái chỉ còn lại một tháng.
Anh đặt sách xuống, cười cười vươn tay muốn sờ đầu thiếu nữ, nhưng không chạm tới.
Anh biết đây là do dây thần kinh thị giác bị khối u chèn ép.
Thiếu nữ bắt lấy bàn tay đang lơ lửng của anh đặt lên đầu mình, "Em mới gội đầu rồi, không dầu đâu."
"Ừ, rất mềm mại." Bác sĩ Hà cười gật đầu.
Bỗng nhiên, bác sĩ Hà nhăn chặt mày lại.
"Anh đau đầu à?" Thiếu nữ hốt hoảng nắm lấy bàn tay trên đỉnh đầu, nắm chặt bằng cả hai tay của mình, "Giờ thì sao, còn đau không?"
Bác sĩ Hà cảm thấy đau đớn rút đi rất nhanh, mà khuôn mặt thiếu nữ lại lập tức tái nhợt, cắn chặt môi.
Thoáng chốc anh đã hiểu ra, "Em..."
Thiếu nữ đau tới nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu.
"Buông ra!" Bác sĩ Hà quát khẽ.
Thiếu nữ lắc đầu, nắm thật chặt lấy tay anh, dường như đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không buông lỏng chút nào.
Bác sĩ Hà nghiêng người, nhẹ hôn lên trán thiếu nữ.
Thoáng chốc cô cảm giác được mềm mại và ấm áp, cùng pháo hoa tươi sáng rực rỡ nở rộ.
Khoảnh khắc này, nắng hạ khuynh thành..