Bút Ký Coi Mắt Của Boss

Tổng giám đốc AC Dịch Phàm, trong đêm Nô-en lại không có party, không có chè chén nhậu nhẹt… quả thật là bi kịch mà, nhưng, tôi không ngại làm cho cuộc sống của hắn càng tăng thêm chút bi kịch nữa đâu.

Tôi đã vì hắn ngàn chọn vạn tuyển ra một người. Không những thanh tú mỹ lệ, mà lại còn là cao thủ Judo, đã từng nhiều lần đạt quán quân trong các giải đấu lớn trong và ngoài nước, nhưng không may hồng nhan bạc mệnh đường tình trắc trở, mấy lần yêu đương đều giữa đường gãy gánh, kẻ thứ ba bỗng đâu xuất hiện hoành đao đoạt ái (1), cho nên đối với kẻ thay lòng đổi dạ, bắt cá hai tay hận đến tận xương tuỷ tim gan phèo phổi.

( (1) Hoành đao đoạt ái: Cướp đoạt tình yêu, nói trắng ra là cướp người yêu, cướp bồ.)

“Cô ấy đẹp thật.” Dịch Phàm vừa ngắm nhìn bức hình, vừa nhìn tôi một cách chăm chú, dường như muốn dò xét xem từ trên mặt tôi có thể tìm ra được dấu vết của một âm mưu nào đó hay không.

“Anh cũng đừng có bụng dạ tiểu nhân như vậy chứ (2) ?” Tôi nói, “Anh miễn cho tôi show đêm Nô-en, cái này coi như báo đáp đi. Tôi thật lòng hy vọng trước cuối năm anh có thể kết thúc cuộc hành trình coi mắt.”

( (2) Nguyên văn câu thành ngữ này: “Lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử” đại khái là bụng dạ hẹp hòi nghĩ ai cũng xấu xa, người ta đối xử tốt với mình thì nghi ngờ có âm mưu.)

Hắn cầm hình đi trong nghi ngờ.

Dịch Phàm ơi, Dịch Phàm, anh bụng dạ cũng tiểu nhân quá đi… có điều, chính xác đó.

Tan ca tôi nhanh chóng vội vàng đến Hồng Trang Lạc, tôi ẩn mình sau cây Nô-en trong góc kẹt. Một lát sau, Dịch Phàm xuất hiện, đến vị trí đã đặt trước, như thường lệ gọi một tách cà-phê. Lát sau, một cô gái ngồi xuống đối diện với hắn.

Tôi chọn đúng lúc cả hai đang má tựa vai kề bước vào nội dung của cuộc coi mắt, vội vàng từ trong góc nhào ra, xông đến phía trước nắm lấy cổ áo Dịch Phàm mà gào: “Anh! Anh là cái tên phụ bạc, dám lén sau lưng tôi hẹn hò với người phụ nữ khác! Còn hẹn vào đêm Nô-en nữa! Anh, anh, anh lẽ nào đã quên mất, ngay chính ngày Nô-en này, chúng ta đã hẹn ước suốt đời yêu thương hay sao? Anh sao lại có thể quên đi những lời anh đã nói? Anh sao có thể ở bên ngoài lén lút sau lưng tôi hẹn hò với người phụ nữ khác! Anh không thấy có lỗi với tôi, có lỗi với đứa con trong bụng tôi sao?”

Tôi sụt sùi kể lể nước mắt tuông rơi, trong lòng lại nghĩ: Cô gái Judo, hãy vật ngã cái tên đàn ông phụ bạc này chết luôn đi.

Cô gái đó trố mắt đờ ra nhìn tôi cả buổi trời, nói một cách dè dặt: “Cô, cô ơi, mua đoá hoa hồng tặng cho anh đây đi…”

Tôi chỉ cho phép mình hoá đá vài giây, tiếp theo với tốc độ nhanh chóng lấy túi che mặt lại, móc ra mấy đồng tiền lẻ: “Đống hoa này tôi lấy hết.”

Cô gái bán hoa khó xử nói: “Nếu như lấy hết, tôi có thể bán rẻ một chút, 5 đồng một đoá…”

“Cái gì?!” Tôi ló đầu ra hung tợn hỏi.

“Cô mới đưa cho tôi có 2 đồng 8.” Cô gái sợ sệt nói.

“Giúp tôi gói lại hết đi.” Dịch Phàm từ trong bóp đếm ra mấy tờ nhân dân tệ, nhịn cười nói:“Tiền dư không cần thối đâu.”

Cô gái bán hoa thiên ân vạn tạ (3), trước khi đi còn không quên quay đầu lại cười nhạo tôi.

( (3) Thiên ân vạn tạ: Biểu thị sự cám ơn vô cùng.)

Dịch Phàm nhét đống hoa vào lòng tôi: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Tôi vùi đầu vào đống hoa không dám ngẩng mặt.

“Cô còn chê ở đây chưa đủ mất mặt hay sao? Đi, anh đưa cô tìm một nơi tị nạn. Chờ cho sự tích tối nay của cô lắng dịu, tụi mình lại chém giết tiếp.” Dịch Phàm đẩy tôi ra khỏi Hồng Trang Lạc.

“Dịch Phàm?” Tôi nhìn biểu tình nén cười của Dịch Phàm chịu không nổi gọi.

“Hửm?”

“Anh muốn cười thì tấp xe vô lề rồi cười một trận cho đã đi. Anh cứ quay đầu lại nhìn tôi như vậy, tôi sợ xảy ra tai nạn.” Tôi thấp giọng nói.

“Tôi đang suy nghĩ, Quan Tiểu Bội à, cô mà cũng biết xấu hổ nữa à?”

“Đâu có, hoa mắt đó.” Tôi cứng miệng, lại vùi mặt vào trong đống hoa.

Ôi, tiền mất tật mang mà, kiếp này đừng mong ngẩng đầu trước mặt Dịch Phàm nữa.

Dịch Phàm dẫn tôi đến quán bar có tên là C’est la vie (4), không hề giống với Judy, cái pub này ngay từ cái tên đến khách hàng đều tràn ngập khí chất tinh anh của thành phố, sự cao ngạo đồng thời còn thêm chút tự sướng.

( (4) C’est la vie: Nghĩa là “Đây là cuộc sống.”)

Dịch Phàm gọi cho tôi một ly Tequila (5), giơ ly rượu lên hỏi: “Đứa bé trong bụng? Của ai?”

( (5) Tequila: (phát âm như tê-ki-la) là một thứ rượu chưng cất có độ cồn cao truyền thống của Mexico. Tên gọi của thứ rượu này nguyên là tên gọi của địa phương chủ yếu sản xuất ra nó – vùng Tequila, bang Jalisco trên cao nguyên phía Tây của Mexico. Tequila được chế từ lá cây Agave Azul Tequilana, một loài thực vật bản địa ở Mexico. Thường thì tequila có độ cồn từ 38–40%, song cá biệt có loại có độ cồn lên tới 43–46%. Nguồn: vi.wikipedia )

Tôi một hơi uống cạn, cúi đầu đỏ mặt nói: “Dịch Phàm, lời chúc rượu của anh thật khác người nha.”

Dịch Phàm cười ha hả, lại kêu người rót đầy cho tôi: “Bất kể nói thế nào, có thể khiến cô uống rượu là được rồi. Quan Tiểu Bội, tôi sai rồi, tôi cứ cho rằng tài năng hài hước của cô là đường cong parabol, sau khi đạt đến một đỉnh điểm nào đó tất sẽ trượt xuống. Bây giờ tôi mới phát hiện, thì ra đường cong của cô không giới hạn, mãi không có điểm dừng nha.”

Tôi lại một hơi uống cạn, bi tráng nằm bò trên quầy bar: “Tôi chẳng thà nhảy thâu đêm ‘vũ điệu hotdog’ cho rồi.”

Cứ uống một hồi, tôi cảm thấy cảnh sắc trước mắt có chút bồng bềnh, nhưng cái đầu lại thấy cực kỳ thanh tỉnh.

“Tôi hận lễ Nô-en! Tôi hận lễ Nô-en!” Tôi liều mạng đập bàn, “Dịch Phàm à, tôi hận lễ Nô-en!”

“Tôi cũng không thích lễ Nô-en.” Dịch Phàm nhàn nhạt nói.

“Hả? Sao vậy? Anh cũng trải qua lễ Nô-en bi kịch à?” Tôi lắc bả vai của Dịch Phàm hỏi,“Người lưu lạc thiên nhai (6), người lưu lạc thiên nhai mà.”

( (6) Nguyên văn:

Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân

Tương phùng hà tất tằng tương thức.

(Trích trong bài thơ ‘Tỳ Bà Hành’ của Bạch Cư Dị)

Nghĩa là: đồng dạng là người lưu lạc trong thế gian, nếu đã gặp nhau, cho dù trước kia có quen biết hay không, đều sẽ có sự cảm thụ hoặc đồng cảm giống nhau.

Dễ hiểu hơn là: Đã cùng chung cảnh ngộ, có thể gặp nhau là duyên phận, hà tất phải để ý trước kia đã từng quen biết hay chưa.

Ý đại khái trong lời bạn Tiểu Bội là gặp được người cùng chung cảnh ngộ.)

“Hồi trước ở nước ngoài có ăn Nô-en… nhưng trở về nước, cảnh còn người mất. Tôi luôn nghĩ, tôi lại không tin Thần Phật, người tin tưởng… lại không có ở bên cạnh, tôi hà tất xem cái náo nhiệt này cơ chứ.” Dịch Phàm đêm nay lần đầu tiên cầm ly rượu trong tay một hơi uống cạn.

Con mắt của tôi đem bóng dáng tuấn tú của Dịch Phàm truyền vào đại não, trải qua một loạt phân tích tỉ mỉ, đem cái thần sắc lúc này của hắn giải thích là: Cô đơn, lạnh lẽo. Tôi tang thương vỗ bả vai hắn.

“Trái lại là cô, Quan Tiểu Bội, cô sao lại hận lễ Nô-en?” Hắn xoay đầu hỏi tôi.

“Hê hê, nói ra thì dài dòng.” Tôi chuyển hướng sang người pha chế rượu, “Nào, cho chị thêm một ly.”

Uống một lúc liên tiếp ba ly, tôi vẫn chưa nói đầu đuôi ngọn ngành.

“Đừng uống nữa! Cô rốt cuộc đã làm cái gì?!” Dịch Phàm cướp lấy ly của tôi.

“Trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!” Tôi nhào qua cướp lại, “Không uống say đi thì tôi làm sao mà đối mặt đây.”

“Hở? Bi tráng đến vậy sao?”

“Tình hà dĩ kham (7), tình hà dĩ kham mà.” Tôi lảo đảo lại rót cho mình một ly, “Thôi đi, tôi nói cũng không rõ đâu, tôi nhớ chỗ của Tô hình như có đĩa CD, bật lên cho anh xem là được rồi.”

( (7) Tình hà dĩ kham: Đại ý là đối diện với tình cảnh như vậy, kêu tôi làm sao có thể chịu nổi được đây?)

Việc này đã khơi gợi triệt để tính tọc mạch của Dịch Phàm, hắn lái xe như bay đến nhà tôi.

Trước kỳ nghỉ lễ Tô đã bay ra nước ngoài cùng bạn trai chị ấy đón Nô-en rồi, cho nên chỉ lưu lại một mình tôi trông nhà. Tôi loạng choạng mở cửa đi vào, đem cả căn nhà lục tung từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, cuối cùng tìm được ở tấm la-phông thứ hai trên trần trong nhà vệ sinh một cái đĩa.

“Quan Tiểu Bội, cho dù em có tiêu huỷ cái đĩa này cũng vô dụng, chị đã chuẩn bị nhiều bản sao rồi.” Dịch Phàm đọc dòng chữ trên cái bìa đĩa, nén cười nhìn tôi.

“Mặc kệ đi, Tô chính là thích giỡn như vậy.” Tôi ngắt lời hắn, “Trời ơi, nhà tôi không có ti-vi, hiệu quả máy tính không tốt. Chỗ của anh có ti-vi không?”

“Màn hình tinh thể lỏng 52 inch.”

“Tốt quá đi, tốt quá đi! Đến chỗ anh đến chỗ anh.” Tôi kéo tay Dịch Phàm đi ra ngoài.

Đến nhà của Dịch Phàm, tôi bổ nhào vào cái ti-vi, bỏ đĩa vào đầu, ngồi lên sô-pha, kêu lên:“Rượu đâu? Dịch Phàm, anh có rượu không?”

“Còn uống?” Dịch Phàm nhíu mày nhìn tôi.

“Hê hê, lễ Nô-en không phải là không say không về sao. Sao vậy, anh sợ tôi rượu vào loạn tính phi lễ với anh à?”

Dịch Phàm mỉm cười từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia, thảy về phía tôi.

“Bắt đầu thôi, hành trình lễ Nô-en của Quan Tiểu Bội!” Tôi hoan hô mở ti-vi cùng lon bia.

Mở đầu là một mảng hoa tuyết, tiếp theo xuất hiện một bóng hình trong một căn phòng u ám.

Một giọng nói lảnh lót từ bên ngoài vang lên: “Đây là party Nô-em họp mặt nho nhỏ, hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị cho mọi người một lượng lớn bia, bia… bia. Đúng, chủ đề của buổi party này là: Hêy, ai uống say làm chuyện thất đức. Hôm nay điểm đáng xem nhất chính là gấu mèo xỉn xong cởi truồng, Ái Ái ở trên đường bày tỏ tình cảm, tên họ Hứa ở trên sân thượng ca hát…”

“Còn có Quan Tiểu Bội đại chiến với Lưu Diệu Diệu!” Một giọng trêu chọc chen ngang.

“Ủa? Quan Tiểu Bội vẫn chưa tới sao? Cho dù đến, cũng giống như cô bé ngoan hiền đó thôi, khẳng định chẳng có gì đáng để xem.”

“Đó là Quan Tiểu Bội bình thường,” Giọng nói trêu chọc lại vang lên, “Quan Tiểu Bội sau khi say, khựa khựa, không thể diễn tả được. Người mới tình cũ đại chiến PK đó.”

Sau đó khung cảnh càng lúc càng nhiều người cùng với tạp âm.

“A, Quan Tiểu Bôi thế mà lại xuất hiện! Đúng giờ nhập tiệc! Nào, tôi đại diện cho đoàn đại biểu quần chúng, đến phỏng vấn tâm tình lúc này của cô ấy.” Ống kính cấp tốc di động, sau đó là tôi xuất hiện trước ống kính, chiếc áo sơ mi màu đen cùng với chiếc quần jean bạc màu, mái tóc dài buôn xoã ngang vai, nhã nhặn không thể nào nhã nhặn hơn được nữa.

“Tiểu Bội à, nghe nói lát nữa Trương Hải sẽ dắt tân phu nhân xuất hiện đó, cô có cách nhìn gì về việc này?” Giọng nói lảnh lót kia hỏi.

“Trời ơi, anh thật nhàm chám. Cái gì mà cách với chả nhìn, chúc phúc họ thôi. Yêu nhau có thể ở bên cạnh nhau thật không dễ dàng gì mà.” Quan Tiểu Bội của một năm trước cười rất chuyên nghiệp.

“Quan Tiểu Bội, cô cứ giả bộ hoài, cô không giả bộ thì chết à!”

“Ha ha, tuỳ anh muốn nói gì thì nói.” Tôi bình thản nói trước ống kính.

Một khuôn mặt rổ từ sau ống kính chường ra, cất lên giọng nói lảnh lót giải thích: “Nội tâm của cô ấy đang chảy máu nhưng bề ngoài vẫn giữ được bộ dáng trấn tĩnh kiên cường. Các đồng chí, đây là tinh thần gì đây! Đây là phẩm chất tự ngược dù bị đánh rớt răng vẫn cắn răng nuốt vào bụng đáng để chúng ta học hỏi.”

“Trương Hải là ai?” Dịch Phàm đang ở bên cạnh chen vào.

“Bạn trai cũ của tôi. Trước Nô-en năm ngoái mấy ngày đá tôi, rồi sau đó cặp với Lưu Diệu Diệu. Ba của Lưu Diệu Diệu là Bộ trưởng Bộ Công thương trong truyền thuyết. Suỵt, đừng nói nữa, bọn họ một chút nữa sẽ xuất hiện.”

Vừa dứt lời, trên màn hình, có hai người xuất hiện tại cửa.

“Sau đây xin long trọng giới thiệu với mọi người Trương Hải cùng với bạn gái tân nhiệm Lưu Diệu Diệu! Con mẹ nó, thật sự không có cách nào bì mà, lão tử sống đến ngần tuổi này một người bạn gái cũng chưa có, mà cái thằng nhãi Trương Hải này đá một người đẹp chưa đủ giờ lại cặp kè với một người đẹp khác.”

Bộ dáng Trương Hải trong đoạn phim vẫn như trong ký ức, cách một năm nhìn lại, tôi phát hiện hắn ta không hề có một chút phản ứng bi thương gì sau khi kết thúc một mối tình, mà còn có bộ dáng tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời!

Tôi không nén nổi có chút thở dài chua xót.

Dịch Phàm nhìn màn hình, nghiêm túc nói: “Lưu Diệu Diệu không có đẹp bằng cô.”

“Con mẹ nó, đây cũng chính là điều bà đây buồn bực đó!” Tôi vỗ đùi hét, uống sạch lon bia, sau đó nhanh chóng tua qua đoạn Trương Hải cùng Lưu Diệu Diệu anh anh em em.

Khi ống kính lại một lần nữa chỉa về tôi, chỉ thấy một tay của tôi đang nắm lấy cổ áo một người đàn ông, một tay giơ chai bia lên: “Tôi có thể một hơi uống cạn chai bia này, anh có tin không? Tin hay không?!”

Người đàn ông lắc đầu.

“Tôi uống cho anh xem! Xem có kỹ nha!” Tôi dùng ngón tay chỉ vào ngực anh ta, ngửa đầu một hơi uống sạch chai bia.

“Thấy thế nào, thấy thế nào!” Tôi dốc ngược chai bia trong tay, tiếp tục chọc vào ngực người đàn ông đó hét, “Anh có phục chưa! Phục hay không!”

Xung quanh một tràn vỗ tay cùng âm thanh hò hét vang lên.

“Thật nhàm chán!” Một giọng nói bên cạnh máy quay vang lên, không thấy mặt nhưng người phát ra giọng nói đó rõ ràng chính là Lưu Diệu Diệu, “Trương Hải, chúng ta đi thôi. Một lũ điên say xỉn không có gì đáng coi hết.”

Thân ảnh Trương Hải từ bên cạnh ống kính lướt qua, hắn ta nói: “Nè, tôi và Diệu Diệu có chút chuyện nên đi trước nha, mọi người chơi vui vẻ.”

Kỳ tích phát sinh trong phút chốc.

Tôi nghe xong liền chạy đến chỗ đó, một tay chống lên sô-pha dùng tư thế hoàn mỹ nhảy một cái vèo qua dừng ngay trước mặt Lưu Diệu Diệu, chặn đường hai người bọn họ. Sau đó thuận tay đập chai bia lên bàn, khiến chiếc bàn toàn mảnh vỡ, rồi dùng đầu chai sắc bén bị vỡ chỉ thẳng mặt Lưu Diệu Diệu.

Lúc này đây, âm thanh trong CD tuy rằng đang la hét, nhưng lại tạo nên một hiệu ứng khiến cho cả căn phòng lại có một sự yên lặng đáng sợ.

Quần chúng im lặng, chấn kinh nhìn nhìn đôi chân dang ra của tôi, tay trái thì chống nạnh, tay phải nắm chai bia vỡ tạo hình hung ác. Bọn họ đều đang chờ đợi trò hay để xem, chờ đợi thời khắc tôi dùng mảnh vỡ chai bia huỷ đi khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Diệu Diệu.

“Wow, Quan Tiểu Bội thật là con mẹ nó can đảm mà!” Giọng nói lảnh lót nói.

Chúng tôi cứ đứng như vậy, tôi dường như đang thưởng thức từng giọt mồ hôi trên trán Lưu Diệu Diệu chảy xuống, trêu đùa sự khủng hoảng trong ánh mắt của cô ta, sau đó tôi chậm rãi mở miệng, nói:

“Chúng ta thi hát!”

Ngay trong lúc quần chúng mắt kính rớt chưa kịp đeo lại, nghiêng ngã vẫn chưa đứng thẳng lại, thì nghe thấy tôi dùng chất giọng cực cao kèm theo hưng phấn hát: “Hi ha ha, hi ha ha, hi ha ha, hi ha ha… (8)” Vừa hát vừa quăng chai bia, lắc lư cái eo, ngón tay giơ lên trước mặt thành hình cái kéo lướt qua lướt lại.

Trong ống kính một trận huyên náo.

Lưu Diệu Diệu lắc nhẹ đầu căng thẳng chảy đầy mồ hôi, cất tiếng nói: “Vô vị!” Rồi xoay người đi ra ngoài.

Ai ngờ tôi giơ tay ôm lấy eo cô ta, mở miệng ăn vạ nói: “Thi hát, thi hát, ai mà đi người đó là chó con! Không, là mèo con.” Nói xong, tôi cong người “Meo” một tiếng, sau đó lại giơ tay như đang cầm roi da huơ vòng vòng miệng không ngừng lẩm bẩm “Hú ha”.

“Trương Hải đúng là nên đá tôi.” Tôi cười xán lạn.

Đúng vậy, lần nữa nhớ lại chuyện cũ, ngay cả tôi cũng cảm thấy: Trương Hải bỏ tôi mà đi, quả thật là đã làm được một hành động sáng suốt nhất cả đời hồ đồ của hắn ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui