Bút Ký Coi Mắt Của Boss

Chủ nhật, ngày 14 tháng 10

Thời tiết: Bão táp mưa sa

Tôi từ trên chiếc ghế trị liệu của Tô đứng dậy một cách uể oải, Tô ngay lập tức đi lấy cuốn sổ ghi nợ của chị ấy. Chỉ thấy chị ấy viết lên “Ước chừng còn cần phải tiếp tục trị liệu từ 7 – 15 lần, tiền chẩn trị đã thiếu là 5800 đồng.” Tôi cười một cách miễn cưỡng: “Ghi đi, ghi đi. Dù sao bây giờ em cũng đã rận nhiều nên chả ngứa, nợ nhiều nên chả sầu.” Tô không thèm để ý đến tôi, cắn cán bút nghĩ một hồi, lại viết vào một câu “Tối ngày 13 tháng 10, làm vỡ một cái ly thuỷ tinh, giá 32 đồng.”

Tôi không còn lời nào để nói, cái kẻ đang nợ đến hơn cả triệu bạc như tôi còn phải sợ chị gán thêm tiền nợ một chiếc ly nữa sao?!

Bi kịch bắt đầu từ cuối tháng 9.

AC thu mua một công ty con của tập đoàn Cự Hà hoạt động cùng ngành, tin tức này là một tin tức trọng đại trong 2 năm gần đây của thị thường Kinh tế – Tài chính, rốt cuộc quá trình đàm phán thu mua cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng, cũng là giai đoạn quan trọng nhất, bộ phận pháp luật bắt đầu bàn bạc, tiến hành các hạng mục và hoạt động thu mua, từ trên xuống dưới không có ngày nào là không tăng ca, bận đến chóng cả mặt.

Giờ ăn trưa, Lạc Lạc chỉ kịp chụp lấy tôi mà than thở một tiếng: “Tiểu Bội, mình bận đến nỗi quên luôn mùi vị của ngủ là như thế nào rồi.” Thì đã bị người ta kêu réo đi rồi.

Tôi rất ngưỡng mộ sự bận rộn của cô ấy. Công việc trợ lý của tổng giám đốc cũng rất bận, nhưng trong tiềm thức tôi vẫn luôn cho rằng đây chỉ là chức vị tạm thời, cuối cùng rồi tôi cũng sẽ phải trở lại bộ phận pháp luật làm công việc pháp luật mà tôi yêu thích. Cho nên, tôi đã xin Dịch Phàm tạm thời cho tôi trở về bộ phận pháp luật để giúp đỡ, lý do rất đường hoàng “Vì lợi ích công ty mà nghĩ, trong giờ phút quan trọng cùng đồng nghiệp chung vai phấn đấu vì sự phát triển của công ty”.

Dịch Phàm đồng ý một cách sảng khoái, nói: Làm cho tốt.

Tôi hướng hắn làm động tác nắm tay lại với nhiệt tình dâng trào.

Hắn lại nói, chớ quên ‘công việc’ của cô.

Thì tôi đi làm ‘công việc’ đấy thôi. Trở về bộ phận pháp luật, tôi nhanh chóng hoà nhập trực tiếp lao vào ngọn lửa lao động cao ngất trời, người làm pháp luật cũng thật là vô tình, ai ai cũng đem chính mình cùng người khác sai bảo như thú.

Mấy ngày sau, tôi mới hiểu được, câu nói “Chớ quên công việc của cô” của Dịch Phàm, không phải chỉ công việc liên quan đến vụ sáp nhập này, mà là… việc coi mắt của hắn!

Thực ra dự án đã đi đến tiến độ này, thì công việc đàm phán hầu như đã hoàn thành, chỉ còn chờ bộ phận pháp luật soạn thảo các loại giấy tờ rồi đưa cho đại diện hai bên ký tên. Cho nên đối lập với chúng tôi mà nói, Dịch Phàm rất nhàn hạ, có thời gian để nhấm nháp trà nhìn chúng tôi bận túi bụi. Và khi hắn đã ngồi chán chê rồi, thì lại đến làm phiền tôi.

Hắn không chỉ một lần gọi điện thoại đến trong lúc tôi đang tay chân cuống cuồng, rồi chậm rãi nói: “Ái chà, trang web hôn nhân có người gọi điện thoại cho tôi rồi, nói có một cô bé rất được, muốn tôi gặp mặt.” Hoặc là ngay lúc tôi đang ôm một chồng tài liệu cao ngất ngưởng, phàn nàn: “Tại sao cô lại nghe điện thoại chậm như vậy! Lần sau mà còn chậm trễ nữa trừ lương đó.”

Tôi càng ngày càng mất hết kiên nhẫn, gương mặt của Kim Cương cũng càng lúc càng đen.

Kim Cương là giám đốc bộ phận pháp luật, người cũng như tên, tính cách thì cũng giống y hệt cái tên gan góc mãnh mẽ, trong mắt không dung một hạt cát nào[1], luôn mỉm cười với người mới, Dịch Phàm cũng phải kính nể ông ấy ba phần. Ông ấy thấy tôi bận rộn đi tiếp những cuộc điện thoại chẳng liên quan gì, liền nói: “Quan Tiểu Bội, mặc kệ anh ta là ai, nói với anh ta những việc không liên quan thì xin hãy để ngoài giờ làm việc mà giải quyết.” Tôi liên tục gật đầu, tôi biết đây đã là nhắc nhở khoan dung nhất của ông ấy đối với tôi, lần sau nếu mà ông ấy lại mở miệng, khẳng định không phải là thái độ như vậy nữa. Nhưng mà ông anh à, ông có thể trưng khuôn mặt đen xì ra với tổng giám đốc, tôi thì chỉ là một tên tiểu tốt, có thể ‘lên lớp’ với vị tổng giám đốc nhàm chán kia được sao?

[1] Trong mắt không dung một hạt cát: Không cho phép người khác cản trở vướng bận mình, trong bất kỳ việc gì cũng đòi hỏi phải hoàn thành một cách tốt nhất, không cho phép có sai sót.

Buổi chiều hôm đó, Kim Cương triệu tập chúng tôi mở cuộc họp. Mà Dịch Phàm thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tuy đã để chế độ im lặng, nhưng vẫn làm cho tôi phân tâm, bởi vì tôi đang chờ một cuộc điện thoại quan trọng, nên không thể tắt nguồn. Động tác liên tục nhìn điện thoại của tôi làm cho Kim Cương chú ý, ông ấy tạm dừng cuộc họp, nói cho tôi 3 phút để giải quyết vấn đề, nếu không thì tôi cũng đừng có xuất hiện trong phòng họp nữa.

Tôi vẫn luôn hoài nghi Dịch Phàm dùng camera để mà theo dõi tôi, nếu không thì sao hắn lại có thể canh ngay lúc tôi đang bận rộn nhất mà gọi điện cho tôi chứ?

Quả nhiên liền nghe hắn ta nói: “Quẹo trái rồi tiến về phía trước 5 bước, chỗ đó có một cái camera. Nào, cười một cái, Konica[2].”

[2] Nguyên văn là cà tím, phiên âm là ‘jia zi’, bên Trung Quốc, mỗi khi chụp hình muốn nhắc người ta mỉm cười đều nói ‘jia zi’, tượng tự như bên Hàn Quốc thì nói ‘kim chi’ vậy. Nhưng ở đây nói để ‘cà tím’ thì quái quá nên Mã để từ ‘Konica’ cho nó thích hợp.

Konica là từ quảng cáo máy chụp hình, trong quảng cáo người ta chụp hình con Đười Ươi, kêu dụ chọc…. nó cười mà nó không chịu cười. Khi nói ‘Konica (cũng là tên hãng máy chụp hình) nó mới chiu cười, cho nên từ này được lưu hành luôn.

“Dịch Phàm, xin anh hãy ngừng lại các hành động nhàm chán của anh đi! Cái công ty này có đúng là của anh không vậy?! Chúng tôi làm bán sống bán chết cho anh, thế mà tôi còn bị anh lôi ra giày vò đùa giỡn nữa?” Tôi thật sự tức giận rồi.

Dịch Phàm nhẹ giọng nói: “Tiểu Bội à, thực ra tôi muốn nói với cô là không cần phải căng thẳng như vậy. Cô cũng chuyển lời đến Kim Cương, nói ông ấy cũng thả lỏng một chút.”

Thả lỏng? Kim Cương bây giờ hễ đụng một chút là quát tháo đó.

Tôi hung hăng trừng một cái lên camera, xoay người trở về.

Cuộc họp vừa mới tiếp tục được nửa tiếng, thì tôi lại liên tục nhận được các cuộc gọi oanh tạc từ văn phòng tổng giám đốc.

Tôi không cần Kim Cương phê chuẩn liền lao ra ngoài cửa, xông đến phía dưới camera, giơ ngón giữa lên, quát lên trong điện thoại: “Mẹ kiếp, chú hai à, anh vẫn chưa chịu thôi sao.”

Hét xong tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Tôi, lại để xảy ra việc có xác suất cực nhỏ rồi, mà còn là đối với tổng giám đốc nữa…

Đầu dây điện thoại bên kia có vẻ im lặng, lại không hề truyền đến âm thanh tức giận như tôi dự đoán. Hồi lâu, nghe được một giọng nói tiếng Trung lơ lớ: “Ha ha, Ms Quan, tôi là Morgan. Vừa nãy tôi với Dịch thảo luận về vấn đề thái độ của nhân viên Trung Quốc và nhân viên Mỹ đối với lãnh đạo. Tôi nói, nhân viên Mỹ tuỳ tiện hơn nhân viên Trung Quốc rất nhiều, bọn họ phần lớn đều dám nói ra tiếng lòng của bản thân, thậm chí còn tranh cãi với ông chủ, nhân viên Trung Quốc thì sẽ không như vậy. Kết quả Dịch nói, cái đó chưa chắc, Trung Quốc cũng có nhân viên tạm thời dám mắng chửi ông chủ nữa. Chúng tôi vì việc này mà cá cược. Giờ thì tôi thua rồi. Ha ha.”

Morgan là một cổ đông sáng lập của AC ở nước ngoài, quan hệ cùng Dịch Phàm rất tốt, nghe nói cổ phần của ông tại AC đều uỷ quyền cho Dịch Phàm. Tôi từng ở xa xa nhìn qua ông ta một lần, một ông chú theo trường phái Mỹ điển hình… Nhưng tôi lại không hề phát hiện ra ông ta cũng là một kẻ nhàm chán như vậy nha.

Có điều, tôi lại giơ ngón giữa về phía cổ đông, còn nói lời tục tĩu… Tô nói đúng, tinh thần tôi rất không ổn định.

Tôi cúp điện thoại một cách uất hận. Quả nhiên, lúc trở về Kim Cương mắng tôi một cách xối xả ngay trước mặt mọi người, dùng những lời lẽ sắc bén, ngôn từ cay nghiệt khiến tôi xấu hổ muốn chết đi được.

Các trạng thái hoảng hốt, khẩn trương, phiền muộn, sốt ruột tiếp tục kéo dài trong suốt thời gian thu mua sáp nhập, thậm chí đến khi tổng giám đốc hai bên AC và Cự Hà ký kết hợp đồng sát nhập, bắt tay chụp hình, bắn dây kim tuyến, khui sâm banh, trên khuôn mặt mỗi người đều lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, mà tôi thì vẫn cứ căng cứng như dây cung.

Tôi cảm thấy, lúc đó, tại một góc nào đó trong lòng tôi đã cảm nhận được có một vụ rắc rối do tôi gây nên đang dần dần hé lộ.

Sau khi buổi lễ sáp nhập gần như thành công, Dịch Phàm triệu tập cuộc họp để làm tổng kết cho lần sáp nhập này. Tôi được xếp ngồi ở bên cạnh màn hình máy chiếu.

Cuộc họp đang tiến hành được một nửa, Kim Cương từ bên ngoài xông vào.

“Quan Tiểu Bội!” Một tiếng gầm của ông ta muốn banh cả phòng họp, tiếp sau đó nhanh chóng lướt qua mọi người đến trước mặt tôi, trong tay cầm lấy một chồng hợp đồng, run rẩy đưa trước mặt tôi, “Cô nhìn xem, cô nhìn xem! Cô đã làm ra cái gì nè!”

Tôi hoàn toàn không biết đây là ý gì, đầu óc vẫn ‘ù ù’ toàn bộ đều mù mịt.

Tay Kim Cương tiếp tục run rẩy, chỉ trong thoáng chốc, tôi thậm chí cho rằng ông ta sẽ đem cái đống giấy đó đập lên mặt tôi.

Dịch Phàm ngăn Kim Cương lại: “Lão Kim, lão Kim, bình tĩnh chút đi.”

Lão Kim nhìn tôi, ánh mắt cứ như là bậc cha mẹ thất vọng khi đứa con không nên người vậy, ông rốt cuộc cũng đem đống giấy kia ném lên cái bàn ngay trước mặt tôi, xoay người bỏ đi. Dịch Phàm cũng rời đi theo, những người khác cũng nối đuôi nhau rời khỏi.

Cuối cùng, một mình tôi cô đơn mờ mịt đứng trong phòng họp, kinh ngạc phát hiện đầu óc mình lại không có nổ tung.

Lúc đó tôi nghĩ, Dịch Phàm, anh hãy trở lại nói với tôi không có việc gì, chỉ là một sự hiểu lầm đi. Dịch Phàm, tại sao từ đầu đến cuối anh đều không có nhìn tôi lấy một cái. Ha ha, thật nực cười.

Cuối cùng, tôi ngồi xuống lật xem tư liệu mà Kim Cương ném cho tôi. Chỗ sai của tôi được khoanh bằng dấu mực đỏ chói mắt, giống như một ký hiệu của sự chết chóc.

Tôi phạm phải một thảm án chỉ vì con số 0 hàng đơn vị trứ danh kia... đem mỗi một cổ phần được ra giá thêm vào một số 0, cuối cùng phần mềm phòng tài vụ ttheo đó tự động tính toán, đem tất cả các số liệu đều tăng lên 10 lần. Nói như vậy, có đem nguyên cả AC ra cũng không mua nổi một công ty con của Cự Hà.

Khi đó lão Kim kêu tôi kiểm tra lỗi một lần cuối cùng trong bản hợp đồng, sau đó đem bảng báo giá ra tính toán lại một lần nữa, rồi đính kèm vào trong bản hợp đồng. Thật ra hợp đồng và số liệu đã được rất nhiều người kiểm tra qua, cho nên tôi cảm thấy sẽ không có vấn đề gì. Sau đó bỗng nhận được điện thoại của Dịch Phàm, kết quả tâm trí không yên, vô tình ở phía sau bảng báo giá thêm vào một con số 0, cuối cùng cũng không thèm kiểm tra đối chiếu lại liền đem giao nộp luôn. Chính vì như vậy từ một quá trình vốn dĩ không quan trọng, đã bị tôi làm cho tiêu tùng hết toàn bộ. Tôi giống như một tên lính quèn, cầm lấy cái xẻng xử lý sạch sẽ tất cả mìn trên mặt đất, sau đó ung dung nhàn nhã chôn một trái bom nguyên tử[3].

[3] Sức công phá của bom nguyên tử lớn hơn mìn rất nhiều.

Tôi nghĩ, tôi nên tự biết xấu hổ đi, tôi có nên tìm một cái hố rồi tự lấp mình lại hay không?

Kết quả, tôi chỉ phiêu lãng dật dờ ở hành lang.

Dịch Phàm ‘cướp’ được tôi ở cửa thang máy khu vực làm việc tầng 23, hắn kéo tôi sang một bên, vuốt vuốt đầu tôi, hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Tôi cười, vuốt vuốt đầu hắn, hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”

Hắn lắc đầu, nói: “Đúng vậy, sao mà ổn được chứ.”

Sau đó hắn lại nói: “Quan Tiểu Bội, về nhà đi, chờ điện thoại thông báo.”

Tô đến công ty đón tôi. Trở về nhà, tôi ôm lấy gối nằm ở trên giường không ngừng lắc lư.

Dịch Phàm nói “Chờ điện thoại thông báo”. Thông báo cái gì? Tôi bị sa thải à? Vì đã tạo nên tổn thất cho công ty, công ty sẽ kiện tôi ra toà làm cho tôi khuynh gia bại sản? Dịch Phàm tại sao anh lại không nói “Có tin tốt tôi sẽ thông báo cho cô”? Dịch Phàm anh có thể giải quyết tốt tất cả đúng không? Anh có thể đúng không? Xin anh đó, nhất định phải giải quyết cho xong việc này nha, tổn thất lần này tôi không đền nổi, cả đời tôi cũng không đền nổi đâu.

Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Dịch Phàm, là tin tốt.

Bởi vì dự án sáp nhập này đã được đôi bên thoả thuận ổn thoả, giá mà đưa ra AC vốn đã có đãi ngộ tốt, mà Dịch Phàm lại có mối quan hệ tốt với ông chủ Cự Hà. Dưới tình hình này, Dịch Phàm đương nhiên lấy lại được bản hợp đồng sáp nhập đã có hiệu lực, cùng Cự Hà ký lại một hợp đồng mới.

Mặc dù tổn thất đã được cứu vãn, nhưng người của bộ phận pháp luật từ giám đốc cho đến nhân viên bình thường đều bị kỷ luật nghiêm khắc, sự việc vốn nên chúc mừng lại biến thành một trong những vụ làm ăn thất bại nhất trong sự nghiệp của bọn họ.

Tôi biết bình thường tôi có thể chọc phá Dịch Phàm, nhưng trong công việc, xảy ra loại sự việc này, bất cứ lý do gì cũng không thể gọi là lý do... Ngay cả khi bị tổng giám đốc quấy rầy mà dẫn đến phân tâm, vốn dĩ rất nhiều công việc tại AC được hoàn thành trong tình huống bị quấy rầy ở cường độ cao. Cho nên tôi cầm lấy giấy thông báo kỷ luật đình chức chờ điều tra, mà không hề có bất kỳ ý định giải thích rõ ràng nào.

“Dịch tổng, xin lỗi.”

“Công ty lúc này chỉ tổn thất 17.840.000, không tính là quá nhiều, đây là tổn nhất thấp nhất mà tôi có thể cứu vãn được.”

17.840.000… Quy chế công ty tôi thuộc nằm lòng, chỉ với con số lẻ kia thôi cũng đủ để tôi bị đá văng ra khỏi công ty mà còn không cần công ty chi trả bất kỳ khoản nào.

“Anh… Dịch tổng, anh muốn sa thải tôi, tôi có thể hiểu được. Giữ tôi lại như vậy, sẽ làm cho anh rất khó xử. Tôi cũng sẽ… rất áy náy.” Tôi muốn biểu hiện tự nhiên một chút, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng không hề thành công.

“Không phải là lỗi của một mình cô.” Hắn mệt mỏi bóp bóp cái trán, “Trước khi dự án sáp nhập hoàn thành, mỗi một người quản lý của cô phải có nghĩa vụ kiểm tra xem xét lại. Mọi người là một tập thể… Tôi cũng có trách nhiệm.”

Cái loại giấy tờ nhỏ nhặt như vầy giao cho nhân viên quèn, vốn dĩ chính là nhằm giảm bớt gánh nặng cho những người quản lý, cái gọi là trách nhiệm của người quản lý, chỉ là cái chữ ký mang tính tượng trưng mà thôi. Dịch Phàm nói như vậy, là vì muốn tôi bớt tự trách. Tôi hiểu rõ, nên cũng rất cảm kích.

“Xảy ra sự việc này, tôi không thể giữ cô ở bên cạnh được nữa, nếu không thì sẽ cho thấy có sự bao che quá mức. Cô trở về bộ phận pháp luật đi, chức vụ vẫn như lúc trước. Song, hình phạt tượng trưng vẫn phải có, công ty sẽ tiến hành thẩm tra cô nửa năm, nửa năm sau sẽ đánh giá lại. Còn nữa vì bồi thường tổn thất của công ty, nửa năm này không có lương, nửa năm sau nếu được đánh giá đạt yêu cầu, sẽ phát bổ sung cho cô khoản tiền trong 6 tháng này với mức lương tối thiểu.”

Tôi biết, đây là mức phạt thấp nhất mà Dịch Phàm có thể gỡ gạt được cho tôi, nửa năm sau nếu đánh giá đạt yêu cầu, thì sự việc lần này sẽ không để lại vết nhơ trong sự nghiệp của tôi, sống qua nửa năm, tôi vẫn còn một tương lai tốt đẹp. Kết quả này, tôi biết là Dịch Phàm đã giúp tôi chống đỡ, từ các cổ đông đứng đầu đến các quản lý cấp cao trong công ty từ trên xuống dưới, áp lực từ nhiều cặp mắt như thế, hầu như hắn đều giúp tôi chống đỡ toàn bộ.

“Cám ơn.” Tôi khẽ nói.

“Đi đi.”

Khi đi đến cửa, hắn nói với tôi: “Xin lỗi, là tôi làm cô phân tâm… Tôi cũng rất áy náy.”

Tôi không nói gì, mở cửa đi ra, cho đến khi cánh cửa đóng lại mới dựa vào góc tường để cho những giọt nước mắt vẫn cố kìm nén chảy xuống.

Tôi nghe thấy bên trong một tiếng thở dài thật nặng nề.

Trở lại phòng trợ lý, Elle bọn họ đã giúp tôi thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi, tôi cố gắng nặn ra một nụ cười nói: “Cám ơn các vị tiền bối đã luôn giúp đỡ và chăm sóc, đã gây thêm rắc rối cho mọi người rồi.”

Bọn họ bước lên bắt tay tôi chào tạm biệt.

Alice lại ôm lấy tôi, nói khẽ bên tai tôi: “Ở đâu cũng có thể bắt đầu. Cần phải nhớ, tại chỗ này thậm chí ở nơi còn cao hơn, có một vị trí đang chờ em.”

Đây là kinh nghiệm mà chị ấy đã dùng 10 năm phấn đấu rút ra, tôi tin chị ấy, tôi cũng chờ mong cái ngày đó, ngày mà tôi sẽ trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui