04.Bàn trang điểm của Trần Hân Dư bày đầy mỹ phẩm đủ màu sắc, đầu giường còn dán một bảng công thức nấu ăn giảm béo, trên đó ghi lại những món mà cô ấy đã ăn trong mấy ngày qua, trông có vẻ là một cô gái lạc quan yêu đời.Trong “di thư giả giả thật thật của Trần Hân Dư” có một câu như thế này: “Rõ ràng là tôi đã sống hết mình, rõ ràng tôi luôn dùng sự nỗ lực của mình để sưởi ấm những người xung quanh, rõ ràng tôi đã sống rất chân thành.
Rõ ràng rất trân trọng những điều tốt đẹp của thế giới này.”"Nhưng tại sao tôi lại muốn kết thúc cuộc đời của chính mình?"Chúng tôi tìm thấy sáu hình xăm trên cơ thể của Trần Hân Dư, sau hai tai, ngực trái ngực phải, xương chậu trái, vai và lưng.
Bàn tay mười ngón của cô ấy đều được sơn màu đỏ thẫm.Theo ánh mắt truyền thống của một thành phố nhỏ thì Trần Hân Dư là một cô nàng vô cùng “thời thượng”.
Có chút lạc loài.Pháp y Trương nói: “Trong mấy lần gặp mặt gần đây, hình như lão Trần không muốn nhắc đến con gái mình nữa.”Mấy người thân quen đều biết việc Trần Vũ nuôi con gái giống như nuôi một bông hoa quý vậy.Ông cảnh cáo con gái không được làm những việc không liên quan đến học tập, đặc biệt là không được yêu sớm.
Nhưng vì công việc bận rộn nên Trần Vũ không thể canh chừng con gái.
Dù đang ở trong ca trực đêm thì chỉ cần có thời gian rảnh ông ta sẽ gọi về nhà hỏi con gái đang làm gì: “Con đã làm bài tập chưa? Đã luyện đàn chưa?”Có một khoảng thời gian, điện thoại nhà bọn họ vừa đổ chuông một cái thì Trần Vũ sẽ vội vàng nghe máy, nghe thử có phải là gọi đến tìm con gái mình không.
Nếu đầu dây bên kia là con trai thì Trần Vũ sẽ nói Trần Hân Dư đang bận rồi nhanh chóng cúp máy.Bạn cùng lớp của Trần Hân Dư cũng là một cảnh sát, thỉnh thoảng cậu ta sẽ kể lại trải nghiệm một lần gọi điện thoại cho Trần Hân Dư, hình như trong lòng vẫn còn sợ hãi.Từ thời tiểu học, chỉ cần có thời gian bác sĩ Trần sẽ đích thân đưa con gái đến trường.
Đến năm cuối cấp, con gái mới bắt đầu tự đi học một mình, bác sĩ Trần thường âm thầm đi theo sau lưng con gái đến khi con gái bước vào khuôn viên trường mới thôi.Thi thoảng, ông ta sẽ ở gần trường nhìn con gái mình tan học.
Nếu phát hiện ra con gái mình chào hỏi, trò chuyện với ai trên đường, thì sau khi cô ấy về đến nhà ông ta sẽ hỏi thăm, nếu đối phương là con trai thì ông sẽ hỏi han kĩ càng.Trần Vũ sinh ra trong một gia đình theo nghiệp y ở địa phương, trong nhà có sáu chị em gái, ông ta là đứa con trai duy nhất.Vào đêm giao thừa đầu tiên sau khi con gái chào đời, Trần Vũ dẫn vợ con về nhà bố mẹ đẻ ăn Tết.
Lúc đầu, ông cha già còn thân mật ôm cháu gái nhưng uống vài chén rượu liền biến thành người khác, ông ta không nói lời nào chỉ liên tục uống rượu giải sầu, cuối cùng còn ném cái ly xuống đất vỡ tan tành.Trần Vũ hiểu ý bố mình nhưng ông ta và vợ đều là công chức nhà nước, kế hoạch hóa gia đình là ranh giới đỏ.
Ông ta đã quyết tâm nuôi dạy con gái cho thật tốt.Những năm qua, Trần Hân Dư cũng không chịu thua kém, thi đậu vào một trường đại học tốt ở trong nước.
Ngày khai giảng, Trần Vũ đã lái xe đi hàng trăm ki lô mét đưa con gái đi nhập học.
Ông ta ở lại khách sạn gần trường mấy ngày, mua chậu rửa mặt, màn, quạt, thậm chí còn mua cả máy giặt cho con gái.Bạn cùng phòng đều hâm mộ Trần Hân Dư nhưng Trần Hân Dư lại cảm thấy rất mất mặt.Cô ấy ganh tỵ với bạn cùng phòng một mình một người đến trường nhập học: "Sinh viên đại học nên tự lập hoàn toàn."Về hành động, Trần Hân Dư không thể tự lập nhưng cô ấy đã tự lập về tinh thần.Trong bức di thư giả giả thật thật của cô ấy, tôi nhớ có một câu thế này: "Có thể ban đầu sẽ có những ràng buộc và trở ngại từ gia đình, nhưng nếu tôi thực sự mạnh mẽ và quyết đoán thì sao tôi phải quan tâm đến những điều đó?".