Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Ninh Thư cũng muốn gọi thêm một triệu hoán thú nào khác nữa, nhưng lực tinh thần của Nhạc Song Song không đủ mạnh, nếu gọi thêm một triệu hoán thú khác sẽ khiến cho tinh thần bị tan vỡ.

Có vài người mạnh muốn thử gọi thêm triệu hoán thú khác, cuối cùng lại tự hại chính mình, thần trí bị hỗn loạn rồi trở thành kẻ đần.

Hơn nữa, muốn khống chế triệu hoán thú cũng cần phải có lực tinh thần, nếu như không có lực tinh thần đủ mạnh, thì có khả năng sẽ bị triệu hoán thú phản kháng lại. 

Triệu hoán sư mượn sức mạnh của triệu hoán thú, nhưng nếu không có đủ sức mạnh để điều khiển thì cũng nguy.

Văn đạo sư nghe thấy Ninh Thư nói không có đủ lực tinh thần để gọi thêm và khống chế thú triệu rồi, ông cũng lắc đầu bất lực.

Nếu như lực tinh thần mạnh hơn một chút, thì cũng không đến mức triệu hoán một loài thực vật như Tiểu Thảo, chẳng có mấy triệu hoán sư gọi ra một loài cây yếu ớt như thế này. 

Những người khác đều đang huấn luyện, Ninh Thư chỉ có thể ngồi ở góc phòng, giao tiếp với chùm sáng màu xanh bên trong ý thức.

Ngày trước rong biển cũng tỉnh tỉnh mê mê như vậy, chẳng biết điều gì, nhưng rồi lại trở thành một nhân vật mạnh mẽ.

Trong lòng muốn đột phá thế giới, cho nên không có gì là không thể. 

Ninh Thư dùng ý thức của bản thân để xâm nhập vào trong chùm sáng, dùng thứ tình cảm đơn giản nhất để nói chuyện với nó.

Buổi huấn luyện kết thúc, Liên Băng Mộng đến bên cạnh Ninh Thư, nói với giọng điệu hơi ngại ngùng: “Ta đưa cho cô quả trí tuệ, sao cô lại không nhận, ta muốn giúp cô giải vây, cô lại đưa trả lại cho ta trước mặt bao nhiêu người, cô làm ta mất mặt quá.”

“Vô công bất thụ lộc, quả trí tuệ đáng quý như thế, ta không đủ tiền để trả.” Ninh Thư nói có chút bất đắc dĩ. 

“Ta nói là cô phải trả tiền cho ta à?” Liên Băng Mộng nhíu chặt lông mày: “Ta thật không hiểu nổi cô, chỉ vì cái thứ tự tôn khó hiểu, một người không có gì trong tay thì giữ lòng tự tôn có tác dụng gì, cô cảm thấy nhận đồ của ta thì bị mất mặt đúng không?”

“Ta không có lý do để nhận đồ của cô.” Ninh Thư nói, nhận đồ của người khác cứ có cảm giác mắc nợ, Ninh Thư không muốn nợ người khác.

“Tùy cô, cứ ngại ngại ngùng ngùng như vậy khiến người khác thấy phiền, cô hoàn toàn không coi ta là bạn.” Liên Băng Mộng ôm con triệu hoán thú rồi quay lưng bước đi. 

Trước đây cô ta và đồng bọn không có ai như vậy cả, có đồ gì tốt thì có thể chia sẻ cho nhau.

Ninh Thư cũng cảm thấy phiền toái, tính nết không hợp làm bạn cũng thấy mệt mỏi.

Cô không nghĩ việc nhận đồ của người khác là đáng hổ then, ai mà chẳng có lúc khó khăn, nhưng Nhạc Song Song muốn thoát khỏi Liên Băng Mộng nên mới làm thế. 

Muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đánh bại Liên Băng Mộng thì mới có thể chứng minh được bản thân.

Nhận đồ của cô ta, thì suốt đời sẽ chỉ là cái bóng của Liên Băng Mộng, nếu như sau này có giao đấu với nhau, sẽ bị người ta cho là kẻ phản bội.

Ngươi ăn đồ của ta cho, dùng đồ của ta ban, bây giờ lại phản bội lại ta, đại nghịch bất đạo. 

Chờ đến khi buổi học kết thúc, về đến nhà, Ninh Thư không hề lãng phí một phút giây nào, ngồi tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, lúc cô tu luyện cô cũng đặt chậu cây bên cạnh mình, để Tiểu Thảo hấp thụ được linh khí.

“Tỷ tỷ…” Tiểu Đậu Đinh gõ cửa, Ninh Thư ngừng việc tu luyện rồi ra mở cửa.

“Sao vậy?” Ninh Thư ngồi xuống hỏi. 

“Tỷ tỷ, tỷ ở trong phòng làm gì vậy?” Tiểu Đậu Đinh nghiêng đầu hỏi.

Ninh Thư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tỷ tỷ đang tu luyện võ công, Đậu Đinh tu luyện cùng tỷ tỷ nhé.”

“Vâng.” Tiểu Đậu Đinh vui mừng thấy rõ. 

Ninh Thư đưa tay đặt lên vai của tiểu Đậu Đinh, truyền một ít kình khí vào trong cơ thể của tiểu Đậu Đinh.

“Tỷ tỷ, đệ nên làm thế nào?” Tiểu Đậu Đinh cũng học Ninh Thư ngồi xếp bằng, ngửa đầu hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư dạy cho tiểu Đậu Đinh biết về phương pháp tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, tận tâm dạy tiểu Đậu Đinh làm thế nào để tu luyện, cho dù không trở thành triệu hoán sư thì cũng có thể tự bảo vệ được mình. 

Nhạc Song Song vẫn có chút ngây thơ, trong lòng muốn giết Liên Băng Mộng, nhưng lại nghĩ đến người nhà của mình, cô có chết cũng không sao, nhưng người nhà của cô nhất định sẽ bị liên lụy, cho dù Liên Băng Mộng không tính toán, nhưng đồng bọn của cô ta chắc chắn sẽ không thể bỏ qua cho Nhạc gia được.

Nhất định là không, mạo phạm quý tộc là tội lớn.

Đoán chắc cuối cùng rồi gia đình này cũng sẽ chết, nếu như không chết, thì cũng sẽ bị bắt làm nô lệ. 

Ninh Thư vẫn chưa lộ ra ý muốn đối đầu, cũng không nói ra rằng muốn đấu một trận quyết liệt với Liên Băng Mộng.

Nếu quyết đấu một trận với nhau rồi thì sao, người ta sẽ chỉ nói cô là con người không biết đúng sai tốt xấu.

Tình cảnh bản thân làm gì cũng bị cho là sai, quả thật khiến người ta khó chịu. 

Nguyên nhân cuối cùng cũng chỉ vì Nhạc Song Song quá yếu, yếu ớt thì phải tự biết thân phận của mình, vậy mà lại đòi làm bạn với thiên tài tuyệt thế, ngựa tốt thì xứng với yên tốt, bảo đao thì xứng với anh hùng.

Tài năng của Nhạc Song Song và tài năng của Liên Băng Mộng nếu đem so với nhau thì đúng là một trời một vực.

Vật họp theo loài người tụ thành bầy, mấy người học dốt thì cho rằng bọn học giỏi học đến đần cả người, chỉ là đám mọt sách, những người học giỏi thì cho rằng đám học dốt là loại thiểu năng trí tuệ, trong đầu chỉ toàn là bã đậu. 

Không muốn làm bạn bè, nhưng Liên Băng Mộng lại cứ muốn thể hiện sự yêu thương, nghĩa khí của mình.

“Tỷ tỷ, đệ cảm thấy trong cơ thể mình có luồng gió thổi, man mát.” Tiểu Đậu Đinh mở mắt ra, gương mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn Ninh Thư.

“Tiểu Đậu Đinh rất lợi hại, cố gắng luyện đi.” Ninh Thư vừa cười vừa nói, sau đó ngồi xếp bằng bên cạnh tiểu Đậu Đinh cùng tu luyện. 

Từ sau khi Ninh Thư từ chối nhận quả trí tuệ của Liên Băng Mộng, Liên Băng Mộng có chút giận dỗi, không thèm quan tâm đến Ninh Thư, tụ tập với đám thiên tài trong trường tạo nên một đội lính đánh thuê.

Tận dụng những ngày nghỉ chuẩn bị đi rèn luyện.

Đội quân này sau này sẽ trở thành đội lính uy chấn đại lục, là đội quân lợi hại nhất ở Đại lục. 

Trong đó có cả nam lẫn nữ, nhưng đa số đều là nam.

Nữ thì toàn là fan hâm mộ của Liên Băng Mộng, sau này sẽ trở thành những nữ phụ độc ác, dù sao thì có thể được gia nhập đội quân này đều là những người có tài năng, có gia thế, có tướng mạo.

Trong đội quân chắc cũng có đủ cả yêu hận tình thù. 

Liên Băng Mộng có tài năng, chắc chắn sẽ thu hút nhiều sự chú ý của cánh nam nhân.

Liên Băng Mộng tụ tập quân chuẩn bị đi rèn luyện, Ninh Thư cũng dự định tận dụng ngày nghỉ để đi kiếm chút tài nguyên, trải qua một khoảng thời gian tu luyện, Tuyệt Thế Võ Công của cô cũng mạnh lên khá nhiều.

Cho dù một mình cô lưu lạc bên ngoài, không gặp phải triệu hoán sư hoặc ma thú mạnh thì có thể tự bảo vệ sự an toàn cho bản thân. 

Ninh Thư muốn đi tìm linh dược, tạo ra Trí Tuệ đan, không biết trong thế giới này có hay không.

Khoảng thời gian chạy loạn khắp nơi với Thanh Việt, Ninh Thư cũng học được không ít kiến thức về luyện đơn.

Ninh Thư dùng một đồng bạc mà công hội cho các triệu hoán sư mỗi tháng để mua một ít vũ khí và lương thực, Ninh Thư còn mua thêm một con dao găm để phòng thân. 

Ninh Thư là triệu hoán sư cấp thấp, mỗi tháng chỉ được một đồng bạc phúc lợi, nếu như có thể thăng lên một cấp, trở thành triệu hoán sư cấp đồ đệ, thì sẽ được hai đồng tiền vàng.

Triệu hoán sư có khởi nguồn sức mạnh của mình, khởi nguồn này đến từ triệu hoán thú, triệu hoán thú của bản thân đủ mạnh, thì năng lượng mới trả lại cho chủ nhân, triệu hoán sư cũng có thể tự tu luyện, có công cụ để đo lường đẳng cấp.

Đan điền của Ninh Thư chỉ có một vòng xoáy, trong vòng xoáy này có một chút sức mạnh, nhưng sức mạnh đó thấp đến mức đáng thương. 

Triệu hoán thú không trưởng thành, sức mạnh của triệu hoán sư cũng sẽ bị hạn chế.

Có lợi có hại.

Ninh Thư trở về nhà nói với bố mẹ mình phải đi rèn luyện một chuyến, đưa hết đồ đạc mua được và số tiền còn dư cho bà Nhạc. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui