Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Ninh Thư một đường thẳng tiến vào top 100, đều là dựa vào chính mình, Tiểu Thảo từ đầu đến cuối cũng không hề ra tay.

Ninh Thư biến thành người bị để ý nhất trong lần tranh tài này, người nào cũng không nghĩ tới triệu hoán sư vô dụng là Ninh Thư đây lại dựa vào sức mạnh của bản thân để đi vào top 100.

Tuy là ngạc nhiên, nhưng mọi người đều nghĩ Ninh Thư sẽ dừng bước ở đó, triệu hoán sư cũng không sánh bằng triệu hoán thú, có đôi khi không thể chỉ dựa vào sức mạnh. 

Càng đánh về phía sau, các loại triệu hoán thú lợi hại một chút đều có thể giết chết Ninh Thư.

Ninh Thư cũng không thèm để ý, ngược lại bây giờ cô có dư thực lực, có thể giữ cho chính mình và Tiểu Thảo tiến vào top 50.

Văn đạo sư ngược lại có chút ngoài ý muốn, một ít học sinh được kỳ vọng cao đều bị loại cả rồi, ngược lại hắn không kỳ vọng vào Ninh Thư có thể vào vòng trong. 

“Rất không tồi.” Vấn đạo sư ôn hòa khen ngợi Ninh Thư.

“Cảm ơn đạo sư.” Ninh Thư cười híp mắt nói, cô nhất định có thể vào top 50, cơ hội quang minh chính đại đánh bại Liên Băng Mộng không thể bỏ qua.

Chỉ cần cô đánh bại Liên Băng Mộng, xem như có thể thoát khỏi cái mác phản bội bạn bè của Liên Băng Mộng. 

Văn đạo sư lùi lại phía sau, dựa vào ghế, nhìn thi đấu trên lôi đài, lắn đầu nói: “Lúc quan trọng của triệu hoán sư đã đến rồi, mọi thứ đều dựa vào triệu hoán thú, triệu hoán thú phải đánh nhau với kẻ địch rồi, lại còn phải bảo vệ chủ nhân.”

“Một khi triệu hoán thú có sơ suất gì, triệu hoán sư khẳng định không có sức phản kháng.” Văn đạo sư thở dài nói.

“Có một vài triệu hoán sư còn kiêm cả võ sư.” Ninh Thư nói. 

Văn đạo sư lắc đầu: “Chỉ có triệu hoán sư mới là tôn quý, có rất nhiều người không chịu nổi việc tu luyện võ sư, hơn nữa võ sư cũng chỉ là dùng sức chân tay thôi.”

Vẻ mặt Ninh Thư nhàn nhạt, thế giới này vì sao lại không có một loại là nội công tâm pháp chứ.

Đến lúc đấy, Tuyệt Thế Võ Công của cô ở cái thế giới này sẽ rực rỡ hào quang. 

Đến lúc đó lại có lực tín ngưỡng, Ninh Thư cảm thấy thật thoải mái.

“Văn đạo sư cũng học kỹ năng võ thuật ạ?” Ninh Thư hỏi, không có cách nào tưởng tượng được bộ dáng ôn nhuận như ngọc của đạo sư sẽ vén tay áo lên nâng tạ.

“Có tu luyện.”  Vấn đạo sư gật đầu. 

Ninh Thư tưởng tượng ra dáng vẻ Văn đạo sư cởi hết áo luyện tập, chà chà…

“Nói cái gì mà lại vui vẻ như vậy?” Liên Băng Mộng ngồi xuống, nhìn Ninh Thư nói: “Không ngờ cô có thể vào được top 100, chúc mừng cô, công phu của cô cũng không tệ, chúng ta lên võ đài tỷ thí đi.”

“Được” Ninh Thư gật đầu, nhớ rằng Liên Băng Mộng hình như biết võ cổ đại, khi ở thời hiện đại làm lính đánh thuê, sư phụ là người của thế gia võ thuật cổ truyền. 

Võ cổ truyền tu luyện tới cuối, một chút sợi bông hay chút lá cũng có thể làm người ta bị thương, cây cỏ trúc đá cũng có thể biến thành kiếm.

Liên Băng Mộng lại còn biết thứ võ cổ truyền mà ít người biết đến, cũng không biết bây giờ Liên Băng Mộng đã tu luyện tới cảnh giới gì rồi.

Liên Băng Mộng híp mắt, nhìn chằm chằm Ninh Thư một lúc, Ninh Thư với nàng nhìn nhau, Liên Băng Mộng dời ánh mắt đi, nhìn Văn đạo sư nói: “Đạo sư, ta có chuyện muốn thỉnh giáo người?” 

“Trò nói đi, chuyện gì?” Văn đạo sư ôn hòa nói.

Liên Băng Mộng nhìn thoáng qua Ninh Thư, Ninh Thư đứng lên, định đi tìm chút nước uống.

Làm như người ta muốn nghe lắm vậy. 

Ninh Thư đến cổng học viện mua chút nước uống, lại mua một ít đồ ăn vặt ăn, liếc mắt thấy một gã sai vặt ăn mặc giống hạ nhân đang nói chuyện cùng Mục Tử Kỳ.

Không biết gã sai vặt ấy nói gì, khiến cho khuôn mặt của Mục Tử Kỳ rất dữ tợn, ngay cả vành mắt cũng đỏ lên, nắm chặt nắm tay.

Ninh Thư nhìn thấy Mục Tử Kỳ như vậy, trong lòng đều đã đoán ra được chuyện xảy ra. 

Chỉ trong nháy mắt, Ninh Thư nhớ tới đại tiểu thư Mục gia bị cây ăn thịt hại chết, không lẽ vị đại tiểu thư kia có quan hệ rất tốt với Mục Tử Kỳ.

Dù sao cô đã hủy thi diệt tích, không thể tra ra được là do cô làm.

Ninh Thư một bên ăn đồ ăn vặt, môt bên dòm Mục Tử Kỳ, Mục Tử Kỳ đỏ mắt phất phất tay bảo gã sai vặt rời đi. 

Gã sai vặt khom chiếc lưng còng chạy đi, Mục Tử Kỳ lau nước mắt một cái, nện một đấm trên tường.

Ái chà chà, như vậy sẽ đau lắm nha.

Ninh Thư chép miệng một cái. 

Mục Tử Kỳ xoay người liền thấy một nữ nhân nhìn mình chằm chằm, không nhìn Ninh Thư liền đi vào học viện, sau đó lại xoay đầu nhìn chằm chằm Ninh Thư, lại trực tiếp đi tới trước mặt Ninh Thư, đứng ở trước mặt Ninh Thư, từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư.

Ninh Thư nuốt xuống đồ ăn trong miệng, hỏi: “Làm gì vậy?”

“Cô nãy nhìn thấy hết rồi?” Sắc mặt Mục Tử Kỳ lạnh lùng, nhíu chặt lông mày. 

Ninh Thư lắc đầu: “Không nhìn thấy.”

Mẹ nó, đây là muốn trút giận lên người cô à, cô chỉ là một người đi ngang qua, đừng có làm quá lên chứ.

“Cô đi theo ta làm gì?” Mục Tử Kỳ trầm giọng nói. 

Ninh Thư:...

Mẹ nó, cố ý gây chuyện có đúng không?

“Ta không…” 

“Ta nói cho cô biết… cô tên gì nhỉ, ta sẽ không thích cô, đừng có vọng tưởng. ” Mục Tử Kỳ khinh bỉ nói.

Ninh Thư:...

Mẹ, tâm trạng của mình không tốt, liền tới đâm cho người khác một đao, đây chính là cố ý. 

“Để ta biết cô cứ đi theo dõi ta, ta sẽ giết cô.” Mục Tử Kỳ lạnh lùng nói.

“Ta…”

“Đừng có xuất hiện trước mặt ta, nếu không ta sẽ không cho cô thấy ánh mặt trời của ngày mai.” Mục Tử Kỳ nói xong liền xoay người rời đi. 

Ninh Thư: … Mẹ nó, không thể cho người ta nói hết câu được à.

Cô còn không thể nói một câu đầy đủ.

Ninh Thư A Di Đà Phật một tiếng, cầu cho ngươi thương tâm đến chết luôn đi. 

Ninh Thư ăn xong đồ ăn vặt, vào học viện, về tới chỗ ngồi, cũng không biết Liên Băng Mộng nói gì với Văn đạo sư, nụ cười trên mặt rụt rè lại xinh đẹp, ánh mắt vẫn nhìn lên gò má Văn đạo sư.

Ninh Thư nhìn chằm chằm chiến đấu trên lôi đài, ở một cái lôi đài thấy được Mục Tử Kỳ, Mục Tử Kỳ giống như đã bị kích thích, chỉ cần là đối thủ của hắn đều bị hắn ngược đãi đến là thảm.

Không chỉ để triệu hoán thú của mình đánh triệu hoán thú của đối thủ tàn phế, chính hắn cũng ra trận đánh cho đối thủ một trận tơi bời. 

Đối thủ cuống quýt chịu thua, giọng nói thê lương cầu cứu trọng tài.

Đối thủ gặp phải Mục Tử Kỳ đơn giản là vận đen tám đời rồi.

Liên tiếp đều có học viên bị Mục Tử Kỳ đánh bị thương nghiêm trọng, sau khi đánh người, Mục Tử Kỳ chỉ vứt ra hai bình thuốc, lạnh lùng nói, mặc dù là tỷ thí đến điểm thì dừng lại, nhưng không thể tránh khỏi có chút quá tay. 

Thực lực của Mục Tử Kỳ cường đại hơn so với đối thủ, làm gì có chuyện lỡ tay, đối thủ nhặt thuốc trên mặt đất lên, hung hăng liếc Mục Tử Kỳ một cái, mang triệu hoán thú cùng mình tập tễnh đi xuống lôi đài.

Mục Tử Kỳ đau lòng, cần người khác đến trút giận, chỉ cần là học viên chiến đấu với Mục Tử Kỳ đều bị đánh thảm.

Có người trực tiếp bỏ cuộc. 

Bây giờ Mục Tử Kỳ khủng bố lắm rồi, lệ khí ngút trời giống như người ta có thâm thù đại hận với hắn vậy.

Liên Băng Mộng nhìn thấy Mục Tử Kỳ như vậy, vội vã đi tìm Mục Tử Kỳ.

Có lẽ là đi giúp Mục Tử Kỳ giải tỏa tâm trạng. 

Ninh Thư chỉ hy vọng từ top 100 đi vào top 50 không phải gặp Mục Tử Kỳ, không biết Mục Tử Kỳ đến bao giờ mới hết giận, cô cũng không muốn gặp phải.

Không muốn bại lộ con bài chưa lật nhanh như vậy.

Mang con bài chưa lật mở ra sớm quá sẽ chẳng có ưu thế gì, bây giờ người khác nhìn cô như một người có khí lực rất lớn, đến lúc đó có thể tùy ý biểu lộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui