Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Đạo sư của Mục Tử Kỳ nói với Mục Tử Kỳ không nên đánh người ta quá thảm hại, thắng là được rồi.

Mục Tử Kỳ mặt mày xanh lét không nói chuyện, hình như căn bản không nghe thấy lời nói của đạo sư, dù sao cũng là học viên mình đắc ý nhất, hơn nữa gia thế của người ta lại rất trâu bò, tổ phụ là trụ cột đế quốc.

“Mục Tử Kỳ, ngươi làm sao vậy?” Liên Băng Mộng tìm thấy Mục Tử Kỳ, ần cần hỏi. 

Mục Tử Kỳ lau mặt một cái, nói: “Tỷ tỷ của ta trong lúc thực tập ở gia tộc đã chết.”

“Chuyện này…” Vẻ mặt Liên Băng Mộng kinh ngạc: “Làm sao lại chết?”

“Người trong gia tộc chỉ tìm được y phục, thi thể đã bị cây ăn thịt người tiêu hóa.” Mắt Mục Tử Kỳ đỏ bừng: “Nàng là tỷ tỷ ruột của ta.” 

Liên Băng Mộng an ủi Mục Tử Kỳ, ôn nhu nói: “Trời có gió bão, người có phúc họa, tỷ tỷ của ngươi cũng không muốn nhìn thấy ngươi thương tâm như vậy.”

“Tỷ tỷ của ta thực lực cũng không kém, hơn nữ bên người lại có trưởng lão gia tộc bảo vệ, không thể chết dễ dàng như vậy được, trong nhà cũng đang điều tra về cái chết của tỷ tỷ ta.”

“Chằng lẽ các ngươi hoài nghi cái chết của tỷ tỷ ngươi còn có nguyên nhân khác.” Liên Băng Mộng hỏi: “Nhưng đến cả thi thể cũng không còn, làm sao mà tra ra.” 

“Lấy thực lực của Mục gia, có thể tra ra được.” Mục Tử Kỳ thở ra một hơi, nhìn gương mặt xinh đẹp của Liên Băng Mộng: “Cảm ơn cô đã an ủi ta, chỉ là ta không thể tiếp thu chuyện tỷ tỷ của ta đột nhiên qua đời.”

“Không sao, chúng ta là bạn bè, ngươi đau chính là ta đau, mọi người cùng nhau gánh chịu.” Liên Băng Mộng vươn tay vỗ vỗ Mục Tử Kỳ: “Ngươi cũng phải tỉnh táo lại đi.”

“Cảm ơn.” Mục Tử Kỳ nhìn Liên Băng Mộng mang theo tình yêu và ấm áp. 

Ninh Thư ở bên cạnh cầu khẩn đầu tiên đừng có đụng phải Mục Tử Kỳ, nhưng kế quả lại ở vòng loại 100 vào 50 gặp phải Mục Tử Kỳ.

“Trận đấu tiếp theo, Mục Tử Kỳ gặp Nhạc Song Song.”

Ninh Thư cảm giác cả người không khỏe. 

“Song Song, tỷ tỷ của Mục Tử Kỳ vừa mới qua đời, xảy ra chuyện gì thì cô cũng nên tha thứ.”

Ninh Thư đang muốn lên đài, Liên Băng Mộng kéo Ninh Thư lại, nói với Ninh Thư như thế.

Ninh Thư:... 

Excuse me??

Đây là ý gì?

“Cho nên?” Ninh Thư hỏi. 

“Cô cầm lấy cái này.” Liên Băng Mộng đưa cho Ninh Thư một lọ thuốc: “Tỷ tỷ của Mục Tử Kỳ chết, là tỷ tỷ ruột của Mục Tử Kỳ, nếu như Mục Tử Kỳ có làm chuyện gì quá đáng, cô có thể hiểu được đúng không?”

“Cô thích hắn, hẳn có thể hiểu được trong lòng hắn bây giờ đau đớn thế nào.” Liên Băng Mộng tha thiết dặn dò Ninh Thư.

Ninh Thư: →_→ 

Này là có ý gì, lẽ nào cô nên chịu tội vì sự tức giận của Mục Tử Kỳ, tỷ tỷ của Mục Tử Kỳ chết có gì liên quan đến cô, cả nhà hắn chết cũng không phải chuyện của cô.

“Nếu như ta không thông cảm thì sao?” Khuôn mặt Ninh Thư thờ ơ, nghiêng đầu nhìn Liên Băng Mộng.

Liên Băng Mộng sửng sốt một chút, lập tức cau mày nói: “Bây giơ hắn đang đau lòng.” 

“Liên quan gì đến ta?” Ninh Thư tức giận nói: “Biết rõ hắn cường đại hơn ta nhiều bao nhiêu, ta còn phải cảm ơn thuốc của cô à?Cô tại sao không đi mà khuyên hắn khắc chế tâm tình của mình một chút, tỷ tỷ chết thì thế nào.’’

Người khác lại không nợ gì hắn, dựa vào cái gì mà trút giận lên người của người khác.

“Không phải cô thích hắn à, cô tại sao lại không hiểu cho tâm tình hắn bây giờ, đó là tỷ tỷ ruột của hắn đấy.” Liên Băng Mộng nói. 

“Ta không thể hiểu cho người khác, không hiểu được.” Ngươi có bị bệnh không, vớ va vớ vẩn.

“Nhạc Song Song lên đài.’’ Đạo sư ở trên đài hô lớn, mà từ đầu tới cuối đuôi mắt Mũ Tử Kỳ vẫn nhìn xuống dưới.

“Trò lên thi đấu, đánh hết sức mình, thi đáu không phải trò đùa.” Văn đạo sư khẽ chau mày nhìn Ninh Thư nói. 

“Vâng.”

Ninh Thư lên đài tỷ thí, nhìn chằm chằm Mục Tử Kỳ.

Vốn dĩ tâm trạng của Múc Tử Kỳ không tốt, nếu không phải còn phải thi đấu, hắn đã đi về nhà, ở lại đây chỉ thêm tâm phiền ý loạn. 

Mục Tử Kỳ còn muốn có được tài nguyên của học viện, nghe nói lần này mức thưởng cho người được hạng nhất vô cùng phong phú, hắn nhất định phải lấy được.

Bây giờ Mục Tử Kỳ nhìn thấy đối thủ là Ninh Thư, sắc mặt vô cùng khó coi, nhíu chặt lông mày, giữa hai đầu lông mày đều là khó chịu.

“Trực tiếp phóng hỏa đốt, thật phiền phức.” Mục Tử Kỳ nói với triệu hoán thú của mình, nếu là đối thủ của hắn, hắn còn có thể đánh một trận, nhưng đối mặt với Ninh Thư, Mục Tử Kỳ chỉ còn khó chịu và căm phẫn, đánh cũng không muốn đánh. 

Nhất là lúc trước ở trước cửa học viện lại còn nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn, còn đã từng cảnh cáo, cũng không nhìn xem mình là hạng người gì.

Triệu hoán thú của Mục Tử Kỳ cùng triệu hoán thú của tỷ tỷ hắn khá giống nhau, là một con chim to lớn xinh đẹp.

Nhìn giống như phượng hoàng, nhưng đây không phải là phượng hoàng có thể dục hỏa trùng sinh, mà là loan phượng, nếu như quả thật có thể dục hỏa trùng sinh, nói không chừng có thể hóa thành phượng hoàng rồi. 

Loan phượng của Mục Tử Kỳ kêu lên một tiếng, bay đến giữa không trung, há miệng phun ra một con dãy lửa thật dài về phía Ninh Thư.

Ninh Thư nhanh chóng tránh né, nhưng ngọn lửa vẫn dính vào ống tay áo, Ninh Thư nhanh chóng vỗ vỗ ống tay áo, nhưng ngọn lửa căn bản là bất diệt.

Ngọn lửa ở trên đất kịch liệt thiêu đốt, đại hỏa hừng hực. 

Nhìn Mục Tử Kỳ ở phía đối diện, Ninh Thư nhảy lên một cái, trực tiếp nhảy qua ngọn lửa, giơ nắm tay đấm về phía Mục Tử Kỳ.

Mục Tử Kỳ nhìn thấy Ninh Thư xông về phía mình, cười lạnh một tiếng, thật sự coi chính mình có chút sức lực là hay à?

Mục Tử Kỳ lui về phía sau một bước, con mắt hơi nhắm lại, lại triệu hoán ra một triệu hoán thú, một con trâu linh nham. 

Trâu linh nham hình như toàn thân đều là nham thạch, vừa ra sân đã kêu “ùm ò… ùm ò...”, trực tiếp chĩa sừng xông về phía Ninh Thư.

Nếu quả thật bị trâu linh nham đụng trúng, sẽ mất nửa cái mạng, không chết cũng tàn phế.

Mục Tử Kỳ thật là âm hiểm. 

Ninh Thư cũng sẽ không chạm vào con trâu này, nghiêng người tránh đi công kích của trâu linh nham, bắt được sừng trâu liền nhảy lên người ngồi trên lưng trâu.

Trâu linh nham nhúc nhích, muốn hất Ninh Thư ra.

Ninh Thư nắm chắc sừng trâu, sau đó điều khiển kình khí trong thân thể, dồn vào đan điền, nắm sừng trâu nghiêng người đánh ngã trâu linh nham trên mặt đất. 

Sau đó liều mạng vật ngã nó trên mặt đất, trâu linh nham rầm rầm ngã trên mặt đất, đập cho đài thi đấu đều lõm xuống.

“Ùm ò… ùm ò…” Trâu linh nham thê lương kêu lên.

Ninh Thư phát bực, toàn lực mà đập, sau đó xoay tròn trâu linh nham ném về phía Mục Tử Kỳ. 

Vẻ mặt của Mục Tử Kỳ có chút sững sờ, nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh, lập tức thu hồi lại triệu hoán thú của mình.

Người ở dưới đài đều ngẩn ra, mang một con trâu linh nham ra chơi đùa, đây là khỏe đến mức nào chứ.

“Chiêm chiếp…” Loan phượng bay ở giữa không trung phi xuống dưới, Mục Tử Kỳ nhảy lên lưng loan phượng, bay đến giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư. 

Có lẽ là biết sức lực của Ninh Thư rất lớn, nhưng sức lực lớn thì có tác dụng gì?

“Dạy dỗ nàng ta một chút, không thể tha dễ dàng như vậy.” Vẻ mặt Mục Tử Kỳ có chút đáng ghê tởm, trâu linh nham của hắn bị thương nặng.

Cho rằng chỉ bằng một chút sức lực như vậy, là có thể mọi việc đều thuận lợi à? 

Ngây thơ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui