Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

“Cha mẹ ta xuất thân bình dân, nay lại được chôn cùng với công tử của Mục gia, thế cũng đủ rồi.” Ninh Thư lên tiếng, trong lòng nói nhỏ với Tiểu Thảo: “Đánh hắn.”

Tiểu Thảo vươn dây roi quất liên tục vào người của Mục Tử Kỳ, dây roi quất đến đâu quần áo của Mục Tử Kỳ đều rách đến đó.

Mục Tử Kỳ cắn chặt răng chịu đựng, hắn xấu hổ quá không dám kêu la. 

Tại sao lại là hắn? Mục Tử Kỳ phải chịu đựng cảnh này không biết bao nhiêu lần rồi, lần này còn bị đánh trước mặt bao nhiêu người, lại còn trước mặt tổ phụ, thật là mất mặt.

Tổ phụ sẽ rất thất vọng với hắn, hắn đã hủy hoại uy danh và thể diện của Mục gia.

Mục Tử Kỳ tức muốn chết, Nhạc Song Song rõ ràng là cố ý, oán hận trước đó hắn từ chối tình cảm của cô ta, nên hết lần này lần khác hạ nhục hắn trước mặt mọi người. 

Mục Tử Kỳ chỉ hận muốn chui xuống kẽ đất để trốn, nhưng đành bất lực, chỉ biết cắn răng chịu đựng, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân.

Mục nguyên soái gương mặt lãnh đạm, vẫy tay gọi phó tướng quân đến bên mình: “Mau đến đưa Tử Kỳ qua đây.”

Phó tướng quân ngồi lên điểu sư bay về phía Ninh Thư. 

“Dừng lại.” Ninh Thư nói với Tiểu Thảo.

Toàn bộ lôi đài im phăng phắc, hai bên đứng đối mặt nhau.

Viện trưởng đứng gần Văn đạo sư, Văn đạo sư lùi xuống một bước, điềm đạm nói: “Viện trưởng, người vừa vượt nghìn trùng xa xôi trở về, người nên đi tắm rửa.” 

“Nha đầu này tính tình nóng nảy quá, giữ lại học viện liệu có tốt hay không?” Viện trưởng xoa xoa đầu nhìn Ninh Thư.

“Chó cùng đứt giậu mà thôi, ngay cả tinh thần phản kháng cũng không có, thì làm sao mà trở thành kẻ mạnh được.” Con đường trở thành kẻ mạnh có quá nhiều chông gai, phải có ý chí kiên nghị thì mới thành, chỉ biết thỏa hiệp thì không thể giải quyết được vấn đề.

“Được rồi.” Viện trưởng lại lau vết bóng dầu trên tay vào trường bào. 

Không lâu sau đó, cha mẹ của Nhạc Song Song đã được đưa tới, trên người của họ đầy vết thương.

“Cha, mẹ…” Tiểu Đậu Đinh hướng mắt nhìn cha mẹ rồi hét lớn, nghiến chặt quai hàm.

Phó tướng quân đưa ông bà Nhạc xuống khỏi điểu sư, khi đáp xuống đất, ông bà Nhạc đau đến mức cả gương mặt đều nhăn nhó. 

Chân của họ không biết bị vật gì đâm xuyên qua, có nhiều vết máu chảy ra từ vết thương kích cỡ như cái đinh.

“Bây giờ ngươi có thể thả người ra được rồi.” Mục nguyên soái nói.

“Người hãy thả cha mẹ tôi ra trước.” Ninh Thư sắc mặt lạnh lùng. 

“Qua đó đi.” Phó tướng quân đá ngã ông bà Nhạc xuống đất.

Chân của ông Nhạc bị thương, đi đứng không vững.

Tiểu Thảo vươn dây quấn lấy ông Nhạc, rồi kéo về gần phía Ninh Thư. 

Ninh Thư thả Mục Tử Kỳ, đạp Mục Tử Kỳ một cái: “Cút.”

Mục nguyên soái kéo Mục Tử Kỳ lên lưng điểu sư, nhìn Ninh Thư một cái rồi bay đi mất.

Ninh Thư thở dài một cái. 

“Cảm ơn viện trưởng, cảm ơn thầy.” Ninh Thư nói cảm ơn với viện trưởng và Văn đạo sư.

“Trong trường có một số phòng dành cho đạo sư, trò hãy sắp xếp cho cha mẹ trò vào đó ở, sau này có chuyện gì sẽ tìm trò bàn bạc.” Văn đạo sư nói, rồi đưa cho Ninh Thư hai bình thuốc: “Trò hãy cầm lấy cái này, đưa cho cha mẹ trò dùng.”

Ninh Thư nhận lấy lọ thuốc, Văn đạo sư chu đáo như vậy, rốt cuộc là hắn muốn làm gì? 

Ninh Thư vâng một tiếng, rồi đỡ lấy ông bà Nhạc đang bị thương đưa vào phòng của đạo sư, sau khi bôi thuốc cho hai người họ xong, liền mang cơm đến.

Trong tù chắc chắn không được ăn bữa cơm nào tử tế.

Cả bốn người nhà họ đều đã chuyển đến học viện sống. 

“Đậu Đinh, đệ hãy chăm sóc cho cha mẹ thật tốt, tỷ đi tìm đạo sư.” Ninh Thư vỗ vai tiểu Đậu Đinh.

Đậu Đinh gật đầu: “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm.”

Ninh Thư đến lầu viện trưởng, gõ cửa. 

“Vào đi.”

Ninh Thư mở cửa, nhìn thấy viện trưởng và Văn đạo sư đang ở bên trong.

Viện trưởng hôm nay cuối cùng cũng mặc được một bộ trường bào sạch sẽ, nhưng đầu ông ấy vẫn bóng dầu, xung quanh còn có mấy sợi tóc lưa thưa. 

Trông thật là hèn mọn.

Người này có thật là viện trưởng của học viện không?

“Viện trưởng, Văn đạo sư.” Ninh Thư nói: “Một lần nữa cảm ơn viện trưởng đã ra mặt giúp đỡ.” 

Văn đạo sư chỉ xuống ghế: “Ngồi đi.”

“À, cảm ơn.” Đôi mắt Ninh Thư đảo qua lại, không phải hắn thích cô rồi chứ. Thôi bỏ đi!

“Ta gọi trò tới là muốn hỏi về việc đấu khí rốt cuộc là như thế nào?” Văn đạo sư hỏi. 

Ninh Thư nói: “Thực ra đó chỉ là một kỹ năng võ thuật mà thôi.”

“Không cần nói về kỹ năng võ thuật với ta làm gì, ta đã nói rồi, võ thuật trên đời này ta đều hiểu hết, nhưng ta lại chưa nghe đến đấu khí bao giờ.” Văn đạo sư nhẹ nhàng nhìn Ninh Thư: “Trò hãy nói hết sự thật ra đi.”

“Đó là một loại bí tịch tu luyện.” 

“Vậy trò có thể nói cho ta biết cụ thể nội dung của bí tịch này được không?” Văn đạo sư nhìn Ninh Thư: “Còn con rồng vàng mà trò giải phóng ra, ta có thể cảm nhận được đó không phải là sinh vật.”

“Đó là do nội công tu luyện đấu khí mà thành.” Ninh Thư nói.

“Nhạc Song Song, học viện còn mở một lớp chuyên dạy đấu khí, trò có thể đưa bí tịch đó của trò để làm tài liệu cho học sinh được không?” Văn đạo sư nói. 

Ninh Thư nhìn Văn đạo sư rồi nói: “Tại sao?”

Văn đạo sư đang đi đường vòng để hỏi dò về bí tịch của cô, nhưng cách này của hắn ta lại quá lộ liễu.

Văn đạo sư nói: “Ta nghiên cứu kỹ năng võ thuật toàn thiên hạ, hy vọng triệu hoán sư có thể được mạnh mẽ như triệu hoán thú, có thể dựa vào triệu hoán thú bảo vệ.” 

“Hy vọng triệu hoán sư có thể cùng chiến đấu với triệu hoán thú.”

“Đệ đệ của trò không có triệu hoán thú, dựa vào đấu khí mà có thể mạnh mẽ như vậy, nếu như triệu hoán sư có thể tu luyện được đấu khí, thì triệu hoán sư sẽ càng mạnh hơn.”

“Mở lớp học riêng về đấu khí ư?” Ninh Thư nói một cách đường hoàng: “Nếu vậy thì ta cũng trở thành đạo sư.” 

“Đương nhiên.”

“Vậy thì được.” Ninh Thư gật đầu đồng ý, rồi lại hỏi một cách đầy hoài nghi: “Vậy còn Mục gia?”

“Chỉ cần cô ở lại học viện, lão Mục sẽ không thể làm hại được đến nơi.” Ông lão trọc đầu bảo đảm với Ninh Thư. 

“Vậy ta có thể biết được nội dung của bí tịch rồi chứ.” Trong lời nói của Văn đạo sư có chút gấp gáp: “Ta muốn xem rốt cuộc kỹ năng võ thuật này lợi hại đến đâu.”

Ninh Thư đứng lên: “Chờ ta trở về lấy bí tịch.”

“Ta đi cùng trò.” Văn đạo sư cũng đứng lên. 

Ninh Thư liếc nhìn Văn đạo sư từ trên xuống dưới: “Đạo sư cứu ta là vì bí tịch?”

“Đúng vậy.”

“Cảm ơn đạo sư.” Cho dù thế nào đi nữa, học viện triệu hoán đã ra tay cứu cô ta, nếu như không có viện trưởng và Văn đạo sư có mặt lúc đó, thì lúc đó đã diễn ra một trận chiến lớn, ông bà Nhạc cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. 

“Bí tịch của trò có liên quan đến tất cả mọi người.” Văn đạo sư ôn hòa nói.

Ninh Thư viết bí tịch ra giấy, giao cho Văn đạo sư, Văn đạo sư nghiên cứu rất tỉ mỉ, gặp chỗ nào không hiểu liền hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư đứng ngay cạnh xem Văn đạo sư tu luyện Tuyệt Thế Võ Công. 

Không lâu sau đó, Văn đạo sư đã cảm nhận được luồng nội công, điều này nhanh hơn Ninh Thư đã dự liệu.

Bản thân Văn đạo sư có căn bản võ công từ trước, tuy nhiên, võ công bình thường chỉ là rèn luyện thân thể, còn Tuyệt Thế Võ Công là rèn luyện gân cốt, hoàn thiện cơ thể.

“Quả thực rất mạnh.” Văn đạo sư thu lại thế võ: “Cứ như vậy, lần sau nếu có chiến đấu thì ta cũng không thể bất lực đứng ngoài nhìn được rồi.” 

Điểm yếu của triệu hoán sư chính là ở chỗ, lợi dụng sức mạnh của triệu hoán thú, không ngừng huấn luyện cho triệu hoán thú trở nên mạnh mẽ hơn, mà bỏ quên mất việc huấn luyện bản thân.

“Đúng vậy.” Ninh Thư vươn người ra: “Bây giờ ta có thể đi được rồi chứ?”

“Trò đi chuẩn bị đi, lớp học đấu khí sắp được mở rồi.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui