Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Ninh Thư nhìn Bạch Phi Phi, hỏi: “Cô không muốn tôi trở thành mẹ kế của cô?”

“Đương nhiên là không muốn.” Bạch Phi Phi tiến đến nói bên tai Ninh Thư: “Chú không hề thích cô, cô cứ bám lấy chú thì có ích gì chứ? Mọi người đều không ai được hạnh phúc.”

Ninh Thư: →_→ 

Ninh Thư đương nhiên hiểu Bạch Phi Phi đang cố ý chọc giận cô, bất cứ ai nghe được mấy lời này đều sẽ không chịu nổi.

Ninh Thư đúng là không có tình cảm với Đường Dục, Đường Dục thích ai cô cũng không quan tâm, không mong muốn những thứ mình không đạt được, Ninh Thư cảm thấy thế nào cũng được  ╮(╯▽╰)╭.

Ninh Thư nhìn chằm chằm vào Bạch Phi Phi, đôi mắt cô bị tô vẽ rất đậm, trông cứ như vừa bị ai đánh, nhẹ nhàng nói: “Vậy cô nghĩ ai ở bên cạnh Đường Dục thì sẽ khiến anh ấy hạnh phúc?” 

“Dù sao thì cũng không phải cô.” Bạch Phi Phi vẫn ngước cằm lên.

Ninh Thư đang nhặt rau, tay cô đầy mùi rau hẹ, đưa tay ra chùi lên người của Bạch Phi Phi, lạnh lùng nói: “Có phải chú ở bên cạnh cô sẽ được hạnh phúc, đúng không?”

Bạch Phi Phi bị dọa sợ đến mức nhảy phắt lên, có cảm giác quấn bách như bị lột sạch quần áo trước mặt bao nhiêu người vậy, cô ta liên mồm phủ định: “Thím à, thím đang nói nhảm cái gì thế, người vợ tiêu chuẩn của chú tôi không phải là kiểu người như cô đâu.” 

Ninh Thư vuốt tóc: “Không phải kiểu người như cô, lẽ nào là kiểu người như nhóc sao?”

“Cô…” Bạch Phi Phi bị Ninh Thư chọc tức đến đỏ bừng mặt: “Cô là loại người trong ngoài bất nhất, tôi không đồng ý cho chú kết hôn với cô.”

Ninh Thư trợn mắt: “Cô có tư cách gì mà phản đối, mối quan hệ giữa hai gia đình không đến lượt cô can thiệp vào, cô chỉ là một người con nuôi, tuy Đường Dục là người giám hộ của cô, là bố nuôi của cô, nhưng cô không thể thay anh ta quyết định mọi chuyện được đâu.” 

“Cô…” Bạch Phi Phi bị phản bác đến mức á khẩu, không nói thêm được gì, trong lòng cũng đang tự trách mình, đúng vậy, chú chỉ là người giám hộ của tôi, không phải là bố ruột, cũng không thể bắt chú phản kháng lại cuộc hôn nhân sắp đặt này vì cô ta được.

Bạch Phi Phi ngẩng đầu lên, cố không khiến cho nước mắt trào ra, nhưng không kìm được khóc như mưa, hai hàng nước đen sì chảy dài xuống má.

Ninh Thư di chuyển ánh mắt, tiếp tục nhặt rau, mỉm cười và nói: “Mau đi rửa mặt đi, chà chà…” 

Bạch Phi Phi dùng tay lau nước mặt, nửa mặt đều đen sì.

Đường Dục bước từ trên lầu xuống, nhìn đi nhìn lại mới nhận ra cái bộ dạng cosplay ngỗ ngược này là ai, mặt mày tái mét ra lệnh: “Mau đi thay quần áo ngay, ai cho con được phép ăn mặc như vậy?”

Lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn nà, đầu tóc thì rối bù xù, gương mặt đen không khác gì cái tro nồi. 

Bạch Phi Phi trong lòng vô cùng uất ức, bây giờ Đường Dục lại đứng về phía Ninh Thư quát mắng cô, Bạch Phi Phi cảm thấy bản thân đã thua Ninh Thư rồi.

Cho dù Bạch Phi Phi có một mực phủ định, nhưng trong lòng lại âm thầm cùng Ninh Thư tranh cao thấp, cô ta vô cùng có ác cảm với người vợ tương lai này của Đường Dục.

“Còn đứng đó làm gì, mau đi thay quần áo, sau này không được phép ăn mặc như thế nữa, con ăn mặc như thế này khác gì mấy đứa con gái hư hỏng.” Đường Dục ra lệnh. 

Bạch Phi Phi lau nước mắt: “Tôi thích mặc như vậy, ông là gì của tôi, dựa vào cái gì mà quản tôi.”

“Ta là người giám hộ của con, ta có quyền yêu cầu con đi thay quần áo, ở trong cái nhà này, không được phép ăn mặc như thế.” Đường Dục hạ giọng nói: “Bố sẽ không nhắc lại việc này lần thứ hai đâu, mau đi thay quần áo.”

Ninh Thư: Anh đã nói ba lần rồi. 

Bạch Phi Phi đang trong thời kỳ dậy thì ngỗ ngược, tâm tư rất nhạy cảm, lại thêm thứ tình cảm không rõ ràng đối với Đường Dục, bây giờ bị Đường Dục răn dạy ngay trước mặt tình địch, trong lòng chịu không nổi: “Cái nhà này không có chỗ cho tôi, tôi sẽ đi khỏi nhà này.”

Bạch Phi Phi lau nước mắt xông ra ngoài biệt thự.

Đường Dục nhíu chặt lông mày, cuối cùng hơi do dự một chút, nói với Ninh Thư: “Anh đi xem con bé thế nào, ngoài đường nhiều xe cộ, sợ con bé xảy ra chuyện gì.” 

Ninh Thư vẫn không nói gì, Đường Dục liền đuổi theo Bạch Phi Phi.

Ninh Thư nhún vai phẩy phẩy tay, chuyện cũng chẳng liên quan đến cô.

Ninh Thư mở túi của mình, lấy ra một chiếc camera mini, lắp ở trong phòng khách một cái, rồi lại lắp thêm một cái ở trong phòng Đường Dục và Bạch Phi Phi. 

Có thể sẽ quay được một số thứ hữu dụng.

Sau khi lắp xong, Ninh Thư lại tiếp tục nhặt rau, chờ hai con người kia trở về nhà.

Đường Dục đuổi theo Bạch Phi Phi mất một quãng rất dài, Bạch Phi Phi nghe thấy tiếng Đường Dục gọi tên mình, lại càng chạy nhanh hơn. 

Cũng không thèm đợi đèn đỏ, trực tiếp băng qua đường, từ xa có một chiếc xe phóng rất nhanh nhấn còi inh ỏi đang hướng về phía cô.

Bạch Phi Phi có vẻ như rất hoảng sợ, đứng chết lặng nhìn chiếc xe đang phóng như bay về phía mình.

Sắc mặt Đường Dục vô cùng hoảng sợ, đưa tay ra kéo Bạch Phi Phi, ôm cô vào lòng, tay xoa đầu của Bạch Phi Phi, nhìn chiếc xe lao vút đi. 

Bạch Phi Phi bị dọa cho một trận sợ hết hồn, mũi cô ngửi thấy mùi cơ thể của chú, trong phút chốc nỗi sợ hãi trong cô dường như đã dịu đi phần nào.

Bàn tay to lớn xoa lên đầu cô, gương mặt cô áp vào ngực chú, Bạch Phi Phi chợt nhớ ra, trong tang lễ, chú cầm lấy tay cô, khiến cho đám họ hàng bị hụt hẫng.

Chú chính là đấng cứu rỗi của đời cô. 

Cô muốn chú được hạnh phúc.

Bạch Phi Phi vòng tay ôm lấy eo của Đường Dục, khẽ cắn môi, nhắm chặt mắt, gương mặt say sưa.

Đường Dục bị Bạch Phi Phi ôm chặt quá, muốn buông Bạch Phi Phi ra, nhưng Bạch Phi Phi lại ôm quá chặt, Đường Dục có đẩy thế nào cũng không được, tức giận mắng: “Con có biết vừa rồi nguy hiểm đến mức nào không?” 

Bạch Phi Phi nở nụ cười, gương mặt lem nhem son phấn, nhưng nụ cười rất rạng rỡ, khiến cho Đường Dục chẳng biết nên khóc hay nên cười, biểu cảm khuôn mặt càng nghiêm túc hơn.

“Cho dù có quay ngược thời gian, thì con cũng sẽ vẫn làm như vậy.” Bạch Phi Phi nói một cách tinh nghịch, chỉ có làm như vậy thì mới được chú của cô ôm cô vào lòng.

“Bạch Phi Phi, con càng ngày càng không chịu nghe lời, sự nhẫn nhịn của ta có giới hạn thôi đấy.” Đường Dục nhìn thấy gương mặt của Bạch Phi Phi không cảm thấy có lỗi, ngược lại còn rất vui vẻ, sắc mặt hắn tối sầm lại. 

“Chú, con biết rồi, lần sau con sẽ chú ý an toàn.” Bạch Phi Phi ôm lấy eo Đường Dục, dựa đầu vào khuôn ngực mềm mại và nắm lấy cánh tay săn chắc của Đường Dục.

Bây giờ đang là mùa hè, Đường Dục mặc bộ quần áo ngủ, có thể cảm thấy sự mềm mại của cơ thể hắn.

Đường Dục hơi  nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng, muốn rút tay ra, nhưng Bạch Phi Phi lại níu chặt cánh tay của Đường Dục. 

“Buông ra.” Đường Dục hạ giọng nói.

“Con không buông.”

“Buông ra.” 

“Con quyết không buông, con sẽ không buông.” Bạch Phi Phi lấy hết can đảm nói.

Đường Dục có chút bất lực.

Bạch Phi Phi lập tức nở nụ cười, cô phát hiện ra rằng cách ăn vạ này có tác dụng đối với Đường Dục. 

“Chú, nhất định phải kết hôn với dì Ôn ư?” Bạch Phi Phi ngước đầu lên, ánh mắt rưng rưng nước mắt nhìn Đường Dục: “Dì đó không giống như những gì bố thấy đâu, đó là con người hai mặt, trước mặt bố thì diễn một vai, hiền dịu đoan trang, nhưng trong lòng dì ấy lại là một con người hoàn toàn khác, con hy vọng chú không bị cô ta lừa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui