Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Dịch giả: Vong Hồn
Biên: Vong Mạng

Đối mặt với ánh mắt của Phi Phi, Trái tim của Đường Dục đột nhiên co rút đau đớn, dường như bị con bọ cạp chích cho một cái vào đó vậy. Trong lòng anh ta đầy phẫn nộ, quay lại gằn từng chữ với Ninh Thư: “Xin lỗi Phi Phi ngay lập tức”.

“Xin lỗi á? Nó là cái quái gì mà em phải xin lỗi, cái loại không biết điều như nó ăn đòn là đáng lắm”. Ninh Thư cũng cực kỳ ngang ngược mà đáp, mặt thì cũng vênh vênh lên nhìn lại Đường Dục.

Ừ thì đằng nào chẳng mang tiếng ác rồi, bà đây diễn luôn vai ác cho xem chứ mất gì phải giả vờ thùy mị nết na cho mệt.

“Ôn Hàm Lôi, trước đây anh tưởng em chỉ là kiểu phụ nữ nông cạn, xem ra bây giờ mới biết, em không chỉ nông cạn mà còn độc ác nữa”. Đường Dục bị thái độ vênh váo của Ninh Thư làm cho phát điên, thật sự quá sức chịu đựng rồi.

“Ờ đấy, em nông cạn đấy, em độc ác đấy, em đánh con bé đấy, rồi sao? “. Ninh Thư nhe răng cười, giờ là không cần cái gì mà giữ hình tượng với anh ta nữa rồi, xõa thôi.

Nhược điểm của Ôn Hàm Lôi chính là quá yêu Đường Dục, vì thế anh ta luôn dùng điều đó để đối phó cô. Chỉ tiếc, ‘Ôn Hàm Lôi’ bây giờ là Ninh Thư chứ không phải nguyên chủ, vậy nên dăm ba cái chiêu đối phó đó của Đường Dục, cơ bản là vô hiệu.

Ninh Thư không yêu anh ta, nên anh ta có làm gì cũng không ảnh hưởng được đến cô.

Thua vì chữ ‘yêu’ đúng là thảm mà.

Đường Dục tự nhận mình là một người luôn hòa nhã, điềm đạm, Nhưng hôm nay, nhìn cái dáng vẻ vênh váo này của Ninh Thư cũng khiến anh ta hận không thể xông lên đánh cho một trận.

Thực sự là quá ngứa mắt.

“Ôn Hàm Lôi, chuyện hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ”. Nói xong kéo Bạch Phi Phi đi thẳng.

Ninh Thư phất phất tay: “đi nhé, không tiễn”. Xong, cô cũng vào thay đồ rồi cầm túi đi về.

Bởi ngày cưới sắp tới gần nên bà Ôn không cho Ninh Thư đi đâu nữa, cũng chuẩn bị cho cô ít đồ làm của hồi môn.

Bà Ôn đi mua cái gì, Ninh Thư đều phải đi theo hết, kệ thôi, hôn lễ này cũng không biết rồi sẽ thế nào đâu.

Ôn Nhị Muội thì cả ngày trưng cái bộ mặt mỉa mai ra với Ninh Thư, hở ra cái gì là châm chọc cái đấy.

Ninh Thư thì coi như nghe thấy chó sủa, mắt điếc tai ngơ.

Vì nếu cô mà phản ứng, Ôn Nhị Muội lại nói càng hăng. Cô và Ôn Nhị Muội cũng chẳng phải kiểu chị em ‘thân nhau lắm,cắn nhau đau’ đâu, trong cốt truyện, Ôn Hàm lôi sau này bị gả cho một gã ăn chơi trác táng, cô ta cũng chẳng nói đỡ câu nào hay giúp gì. Nói chung là hai người cũng gần như người dưng, nên Ninh Thư cũng chẳng buồn quan tâm, thời gian đó để dành mà xử lý công việc bên siêu thị Tân Hoa còn hơn.

Ninh Thư lại mở máy tính để xem tình huống bên nhà Đường Dục.

Bạch Phi Phi ôm cái mặt bị tát thành đầu heo theo Đường Dục về nhà, vừa đên nhà thì chạy luôn vào trong phòng, khóa trái cửa lại, trùm chăn khóc như mưa rồi.

Đường Dục phải dùng chìa khóa mở cửa, cầm theo túi đá lạnh đi vào, ngồi ở mép giường, kéo chăn ra, nhẹ nhàng dỗ: “ Con chườm ít đá lên, không mai mặt sưng hết lên nhìn sẽ rất xấu đấy”.

Bạch Phi Phi kéo chăn lại, trùm kín mặt lầu bầu: “Con không chườm, mặt con có sưng hay xấu thì cũng không liên quan gì đến chú hết, chú mặc kệ con, chú ra ngoài đi”.

Đường Dục day day thái dương, ngồi yên ko nói gì. Trong chăn, Bạch Phi Phi nghe ngóng bên ngoài đã im ắng, tưởng Đường Dục đã đi rồi nên bỏ chăn ra.

Nhìn thấy Đường Dục vẫn ngồi đó, vậy là bao nhiêu ấm ức từ chiều đến giờ liền òa khóc, vừa khóc vừa nhào lên ôm chặt anh ta: “ Tại sao thế chú? Tại sao chú cứ phải lấy cô ta, con không muốn chú lấy cô ta đâu, con không muốn hu hu hu..” Đường Dục nhìn cô bé khóc lóc thảm thiết, vươn tay vỗ vỗ lưng cô bé: “Đây là liên hôn giữa hai nhà, chú không thể làm khác”.

“Không phải chú cũng không thích cô ta sao? Cưới cô ta rồi chú sẽ không hạnh phúc, còn con nữa, con thì sao đây, chú không cần con nữa sao?”

Đường Dục thở dài nói: “Không đâu, chú là người giám hộ của cháu, chú sẽ không bỏ mặc cháu”.

“Chú ơi, con thích chú, con không muốn chú kết hôn cùng cô ta, con rất thích chú, rất rất thích chú..”. Bạch Phi Phi nức nở mà cầu xin, giọng đáng thương đến mức người nghe không đành lòng.

“Cháu còn nhỏ, vẫn chưa hiểu thế nào là thích đâu, lớn hơn chút nữa mới hiểu được”. Đường Dục nghiêm giọng.

“Con lớn rồi, con hiểu rõ thích một người là thế nào, chú ơi, con thực sự rất thích chú, thích rất nhiều...” Bạch Phi Phi vừa phản bác vừa ngẩng mặt lên, lần nữa dùng đôi môi anh đào của mình ‘bịt miệng’ Đường Dục lại, ngượng ngùng nói: “Chú, muốn con đi”.

Đường Dục hốt hoảng: “Cháu học đâu những lời này?”

“Chú….”

Đường Dục chật vật thoát khỏi vòng tay của Bạch Phi Phi, gần như chạy trốn ra khỏi phòng.

Ninh Thư: →_→

Lại nữa, lần nào cũng xem hụt phim 18+, chả có lẽ cái tên Đường Dục kia mắc bệnh kín??? Cơ mà con bé Phi Phi kia cũng thật to gan “Chú, muốn con đi, đi, đi,đi…

Ninh Thư tắt máy tính, leo lên giường nằm, ở trong lòng lần nữa kêu gọi 2333, “2333, có đó không? Tình huống bây giờ thế nào rồi?”.

Không có tiếng đáp lại.

“2333, 2333, 23333333333…”

Vẫn bặt vô âm tín.

Rốt cuộc là làm sao, chẳng lẽ 2333 ngỏm củ tỏi rồi?

Ninh Thư trong lòng hoang mang, không có tin tức gì của 2333, cô thực sự rất nóng ruột. Đù móe, hai viên hạt châu là muốn nghịch thiên sao? Dung hợp thì dung hợp, còn phát sinh ra mấy cái chuyện đáng sợ như vậy. Có lẽ chúng đều là những đồ vật khó lường, đều không muốn mình bị đối phương cắn nuốt mất nên cứ thế không viên nào chịu nhường viên nào, chúng bem nhau và nàng – thanh niên tai bay vạ gió - bị rơi ùm xuống dưới.

Cũng không biết 2333 có thu phục được chúng hay không, đúng là đồ vô dụng, cả cô và 2333 đúng là một cặp chủ tớ vô dụng. Nhìn đối phương gặp chuyện cũng chỉ biết chờ đợi kỳ tích xảy ra..

Rồi cũng tới ngày hôn lễ được tổ chức. Ninh Thư đã mặc xong áo cưới, ngồi ở phòng chờ Đường Dục đến đón.

Đường Dục cũng đến muộn, nhìn vẻ mặt như đưa đám của anh ta mà mọi người cũng hoang mang không biết đây là mình đến dự đám ma hay đám cưới nữa.

Người nhà họ Ôn thì vốn chỉ muốn gả Ôn Hàm Lôi đi cho xong chuyện, nên cũng không ai làm khó Đường Dục, anh ta dễ dàng đến phòng cô dâu mà không gặp phải sự cản trở nào.

Đường Dục hôm nay mặc âu phục, từ trên xuống dưới áo quần bảnh bao, nhìn vô cùng anh tuấn tiêu sái.

Đường Dục hướng Ninh Thư vươn tay ra, Cô cũng rất phối hợp bắt lấy rồi nhẹ nhàng khoác tay ‘chú rể’ của mình. Hai người im lặng đi xuống dưới lầu, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc hay vui mừng như của các đôi lứa khác.

Ngồi vào trong xe, Ninh Thư dựa vào ghế rồi nhắm mắt lại, cả đêm hôm qua cô phải nằm nghe bà Ôn tâm sự, mãi gần sáng mới ngủ được một chút thì đã bị gọi dậy trang điểm thay đồ.

Đường Dục quay sang nhìn thấy Ninh Thư điềm nhiên mà ngủ, trong lòng thoáng tức giận và chán ghét. Tí nữa thì lật bàn giải tán.

“Ôn Hàm Lôi, tôi hy vọng cô hiểu, tuy thân phận của cô là Đường Phu Nhân, nhưng những cái khác cô đừng có nghĩ, đừng tưởng rằng cô đã là vợ của tôi thì có thể can thiệp cuộc sống cá nhân tôi. Việc của cô cần làm chỉ là đóng vai trò một người vợ cho đúng nghĩa là được”.

Ninh Thư mở to mắt, giọng bất mãn: “Anh nhỏ tiếng được không? Cả đêm qua em còn không được ngủ, cái gì mà chuyện này chuyện kia, em đã can thiệp anh cái gì rồi? đừng có tự nghĩ linh tinh rồi nói em”.

“Cô..” Đường Dục cũng không biết phải nói gì với cô, anh ta cảm thấy cô bây giờ thật kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức anh ta không thể áp chế được nữa.

Nếu là nguyên chủ trước đây, khi anh ta nói những lời này, Ôn Hàm Lôi nhất định sẽ rất buồn, rất đau lòng, rất khó xử, lo được lo mất…

Dùng tình cảm để tra tấn đối phương.

Nhưng hiện tại, anh ta cảm thấy Ôn Hàm Lôi rất bất cần..

Thật không biết xấu hổ, không cần thể diện??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui