Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Dịch: Vong Hồn

Biên: Vong Mạng

“Con vẫn là nên xuống nhà ăn cơm đi, tự ngược đãi mình, không đáng giá”. Bà Ôn đưa tay ra muốn kéo Ninh Thư lôi ra khỏi phòng.

Ninh Thư vẫn giữ chặt cửa:” Con muốn yên tĩnh một mình”.

Ninh Thư ngồi ở trên giường, lấy máy tính ra, xem xét tình hình thị trường chứng khoán. Cổ phiếu nhà họ Đường đang giảm giá, hơn nữa sắp tới, những lời gièm pha đồn đại không hay kia càng khuếch tán ra nữa, cổ phiếu chắc chắn sẽ còn giảm mạnh.

Ông Ôn chắc chắn sẽ không gả nàng cho Đường Dục nữa, tuyệt đối không phải vì thương nàng, mà vì bây giờ nhà họ Đường đã không còn đáng giá hợp tác nữa rồi.

Nhà họ Đường có qua được trận sóng gió này cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng. Hiện tại, việc hợp tác cùng họ cũng không phải là thời cơ thích hợp nữa.

Ninh Thư vẫn tiếp tục xem tin tức, một số video từ buổi hôn lễ được quay bằng di động đã lác đác được tung ra.

Ninh Thư cũng click vào video xem thử, nhìn lại dáng vẻ của chính mình lúc đó, nhịn không được mà che đôi mắt. Thực ra thì chắc cũng chỉ có nàng mới để ý đến điều đó, bởi vì, cái câu kia “Chú..muốn con điiii” – thanh âm đó mới chính là thứ chiếm spotlight. Trên cơ bản, nội dung của các video đã up đều có câu này.

Lượt truy cập video tăng lên chóng mặt, chẳng mấy chốc đã đứng top xem và tìm kiếm trong thời gian này.

Các loại bình luận đều có. Tỉ như “Đường Dục và Bạch Phi Phi là nam trộm nữ xướng” đồng tình Ninh Thư. Cũng có người nói Ninh Thư là người đàn bà đanh đá, với bình luận như này, Ninh Thư cũng không thèm quan tâm.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư lướt qua mấy trang báo giải trí, không có gì ngoài dự kiến, đều đăng tin về chuyện này. Xong thì để nguyên vẻ mặt tiều tụy, chuẩn bị đến bệnh viện xem tình hình Đường Dục thế nào.

Phóng viên tụ tập đầy ở cổng bệnh viện, vừa thấy Ninh Thư đến thì lao ra bủa vây lấy nàng, hỏi tới tấp:

“Ôn Tiểu Thư, chị đến thăm Đường Dục sao?”

“Xin hỏi, Bạch Tiểu Thư bây giờ đang ở đâu? Cô có biết Bạch Tiểu Thư đi đâu không?”

“Xin hỏi, cô và anh Đường có tiếp tục mối nhân duyên này không?”

“…”

Ninh Thư vẻ mặt tiều tụy:”Xin mọi người hãy tránh ra cho tôi qua, đây là việc riêng của hai gia đình chúng tôi”.

Tất nhiên, phóng viên đâu có dễ dàng tha cho Ninh Thư, vẫn vây lấy nàng và hỏi. Ninh Thư nhìn xung quanh một lượt rồi thở dài nói tiếp:”Lúc tôi biết được chuyện này ở hôn lễ, tôi đã vô cùng sốc, nhưng qua một đêm suy nghĩ, tôi đã thông suốt, dưa hái xanh không ngọt, nếu Bạch Phi Phi là tình yêu đích thực của anh Đường Dục, tôi sẽ chúc phúc hai người.”

Khuôn mặt Ninh Thư càng thêm tiều tụy:”Trước đó tôi đã không thể hiểu được lý do, tại sao anh ấy cứ lần lữa mãi không chịu kết hôn, thậm chí chưa muốn đi đăng ký trước hôn lễ, hóa ra là trong lòng sớm đã có Bạch Phi Phi” Nói đến đây, thanh âm của nàng như nghẹn lại:”Chuyện này tôi nói một lần này thôi là coi như xong, tôi mong quý vị ở đây đừng đưa tin này lên báo”

“Vậy xin hỏi việc Đường Dục ép chết bố của Bạch Phi Phi là thật sao?” Phóng viên lại hỏi.

“Tôi không biết, tôi không rõ chuyện nội bộ công ty anh ấy, bản thân tôi không tin anh ấy có thể làm ra chuyện như vậy. Nếu anh ấy đã hại chết ông Bạch thì vì sao lại nhận nuôi Bạch Phi Phi đâu” Ninh Thư cũng giả mèo khóc chuột, thay Đường Dục giải thích một phen.

Nói xong, cũng không đợi phóng viên hỏi tiếp, nàng đẩy họ ra để vào bệnh viện.

Đường Dục đã tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, trên đầu mang băng gạc. Anh ta đang nhìn tivi, trong đó đang phát tin về tình huống xảy ra trong hôn lễ.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở, Đường Dục nhìn thấy Ninh Thư đến cũng khá bất ngờ nhưng nhanh chóng quay mặt đi:”Cô tới làm gì?”.

Ninh Thư đi đến mép giường nhìn Đường Dục, sắc mặt tái nhợt, trên mặt vẫn còn vài vết cào của Ninh Thư để lại, qua một đêm, dấu vết nhìn càng rõ ràng hơn.

Đáng tiếc cho khuôn mặt soái ca này a – Ninh Thư nghĩ thầm.

“Thân thể khá hơn chút nào không?” Ninh Thư hỏi.

“Cô nói những lời đó cùng những phóng viên kia là có ý gì?” Đường Dục dùng ánh mắt thâm thúy nguy hiểm mà nhìn Ninh Thư. Tất nhiên, anh ta đâu có ngu mà tưởng Ninh Thư đang thay mình giải thích, rõ ràng cô đây là đang gián tiếp khẳng định sự thật về mối quan hệ của anh ta và Bạch Phi Phi.

“Tôi không có ý gì cả, anh không phải nói dưa hái xanh không ngọt sao, bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt, tôi toại nguyện cho hai người, anh lại trách tôi. Đường Dục, anh muốn tôi phải làm như thế nào?” Ninh Thư biểu tình rất bất đắc dĩ.

Đường Dục mệt mỏi nhắm mắt lại, rồi lại mở to mắt ra nhìn Ninh Thư nói:”Hiện tại, không biết Phi Phi đi đâu, xung quanh đây đều có phóng viên, em hãy giúp anh đi tìm xem Phi Phi đang ở đâu”.

Ninh Thư:…

“Tôi có thể tha thứ cho hành vi nam trộm nữ xướng của hai người, nhưng không có nghĩa là trong lòng tôi không khúc mắc hay dễ chịu, Đường Dục, bây giờ chúng ta coi như không còn quan hệ gì cả” Ninh Thư nói xong liền quay người đi luôn.

Ra khỏi phòng bệnh thì gặp mẹ Đường Dục, bà Đường nhìn thấy Ninh Thư, tuy vẻ mặt cười cười nhưng trong lòng thì không hề dễ chịu:”Con đến thăm Đường Dục sao?”.

“Vâng thưa bác” - Nói xong cũng đi luôn.

Cơ mà, quả thực Ninh Thư rất tò mò, không biết Bạch Phi Phi đã đi đâu.

Trong cốt truyện thì, Đường Dục rời buổi lễ với tốc độ tên lửa, vọt tới sân bay, bá đạo mà đem Bạch Phi Phi bắt trở về.

Nhưng bây giờ, sau khi nhận được tin nhắn, Đường Dục vì đủ loại nguyên nhân mà không thể đi tìm Bạch Phi Phi. Cũng không biết cô ta đã ra nước ngoài hay chưa.

Ninh Thư cảm thấy, khả năng xuất ngoại của Bạch Phi Phi không cao, bởi cô ta chỉ có một mình, không có người quen, không biết ngoại ngữ, hơn nữa tuổi còn nhỏ như vậy nữa. Đảm bảo Bạch Phi Phi không có cái lá gan đó. Cô ta quá ý lại vào Đường Dục, sao có thể rời khỏi người mình yêu thích chứ. Không đâu.

Ninh Thư nghĩ nghĩ một hồi rồi lái xe đến biệt thự Đường Dục, đỗ xe ở một góc gần đó nhìn qua cửa số xe, thấy Bạch Phi Phi quả nhiên mặt xám xịt đã lạch cạch mà kéo va ly trở về.

Lúc này, Bạch Phi Phi đang bị phóng viên vây quanh, vẻ mặt mờ mịt, thần sắc sợ hãi vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đặc biệt, khi nghe đến những câu hỏi mà phóng viên đưa ra thì càng hoảng loạn, trong lòng không nhịn được mà run sợ.

“Bạch Phi Phi, cô thích bố nuôi của mình sao?”

“Cô có biết Đường Dục đã ép chết bố ruột mình không?”

“Đối mặt với kẻ thù giết cha, cô còn có thể làm Đường Dục muốn cô sao?”

“Cô còn nhỏ như vậy mà tư tưởng đã phóng khoáng thế sao?”

“Mẹ cô vì cố ý gây thương tích đã bị cảnh sát bắt, cô không đi xem mẹ mình thế nào mà trở lại biệt thự của Đường Dục là sao?”

“…”

Một rổ câu hỏi cùng thông tin ập tới khiến Bạch Phi Phi vất vả tiếp thu đến suýt ngất, trong đầu là một mảnh mơ hồ, Bố bị chú hại chết? mẹ đã về? chuyện gì đã xảy ra? Bạch Phi Phi ôm đầu:”Cháu không biết, cái gì cũng không biết”.

Ai tới cứu nàng?.

Chú đâu rồi?.

Bạch Phi Phi vẫn luôn ở sân bay chờ, nhưng chờ mãi, chờ hết ngày, qua đêm đến sáng mà vẫn không thấy chú đến. Bạch Phi Phi nghĩ thử về xem chú sẽ làm gì. Có phải đang say sưa hạnh phúc bên cô vợ trẻ mới cưới kia? nàng muốn trở về một lần nữa, đánh cuộc lần cuối cùng, xem nếu mình xuất hiện trước mặt chú và hỏi xem chú có thích mình hay không, nếu chú nói không yêu mình, nàng sẽ hạ quyết tâm rời đi.

Chỉ là, nàng vừa tới biệt thự thì đã bị một đám người vây quanh, đưa mic đến trước mặt chờ phát biểu, và các vấn đề đưa ra đều khiến nàng sợ đến hồn phi phách tán.

Như thế nào mà sau một đêm có thể xảy ra nhiều chuyện đến vậy?.

Bạch Phi Phi nhìn quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng thân thuộc của Đường Dục. Ở trong lòng nàng, Đường Dục chính là đấng cứu thế, mỗi lần có chuyện gì, Đường Dục đều thay nàng giải quyết hoàn mỹ.

Bố qua đời, mẹ bỏ đi, một mình nàng bị họ hàng chèn ép, là chú đã cứu nàng, hiên tại cũng chỉ có chú mới cứu được nàng mà thôi.

Bạch Phi Phi nhìn thấy Ninh Thư đang ở phía xa xa kia, lập tức đưa ánh mắt cầu cứu đến cô.

Ninh Thư đâu có điên, coi như không nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Phi Phi, đóng cửa xe lại và lái đi rồi.

Bạch Phi Phi tuyệt vọng, không biết làm sao để đối mặt với vô số câu hỏi sắc bén mà phóng viên đưa ra, hoảng sợ, hổ thẹn, thêm vào cả đêm không chợp mắt, lập tức ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Phóng viên thấy vậy bèn gọi cấp cứu. Mà cũng quá troll đi, chẳng biết vô tình hay cố ý mà gọi đúng bệnh viện nơi Đường Dục đang điều trị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui