Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Dịch: Vong Hồn

Ninh Thư cảm thấy, Cố Duệ chính là một nam nhân cao thâm khó đoán. Mấy cái tiên tư đạm nhiên, thong dong gì đó, bất quá chỉ là tỏ vẻ bên ngoài mà thôi.

Trời mùa đông, ngày ngắn đêm dài. Sau khi đêm xuống thì trời sẽ lạnh hơn.

Ninh Thư lạnh đến mức môi trắng bệnh.

Cố Duệ thấy Ninh Thư run đến nỗi, tất cả thịt trên người đều đang run rẩy, bèn nói:”Đi ăn chút gì đó cho ấm người, rồi đi nghỉ đi. Buổi tối, ngươi chịu không nổi.”

“Ở đây có mỗi mình ngươi thủ, ta cảm thấy không hay lắm.” Trong ba người thì Cố Duệ là người ổn trọng nhất, giờ xem ra cũng là người có trách nhiệm nhất trong số họ.

Mạc Tuyệt Trần thì tâm tư cùng phong cách hoàn toàn giống nhau, Lê Cửu Ca thì vẫn là một đứa trẻ.

“Lòng ta hiểu rõ” Cố Duệ vừa nói, vừa ném tiền giấy vào chậu than.

Ninh Thư chân tay lạnh lẽo, cảm thấy thật sự có chút chịu không nổi nữa, lạnh đến mức dường như chân đang dẫm trên dao nhỏ.

Thân thể này thể chất quá kém mà.

Ninh Thư bèn hướng Cố Duệ nói:”Vậy ta đi nghỉ trước một chút.”

Trở lại phòng mình, Ninh Thư phi thẳng đến giường, chui vào trong chăn, Hỷ Đào đem chậu than đặt ở cạnh giường, nhìn nàng hỏi:”Tiểu thư có muốn uống canh móng heo không?”

Ninh Thư:..

Lại nữa, sao lúc nào cũng canh móng heo vậy trời?

“Không cần, vẫn là cháo đi, dặn đầu bếp cũng đưa một phần cho Cố Duệ” Ninh Thư nói. Cũng thật khó hình dung, chính phụ thân ruột nàng chết, nhưng Cố Duệ là người ngoài lại đang giữ đạo hiếu.

“Dạ” Hỷ Đào đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại

Ninh Thư đưa tay lạnh giá đến trên chậu than hơ hơ cho đỡ lạnh. Nàng chưa bao giờ cảm thụ qua một mùa đông nào có thể khắc nghiệt đến như này, dù nàng biết, không phải do trời quá lạnh mà do bản thân cơ thể này sợ lạnh mà thôi.

Đôi tay này chẳng khác gì một khối băng, Chân được ủ trong chăn cũng vậy, mãi không thấy ấm lên. Lại thấy Hỷ Đào quay lại, chóp mũi đỏ ửng, cầm trong tay một cái bình nước nóng đưa đến nàng “Tiểu thư, mau để xuống ủ chân, ngươi từ nhỏ đã sợ lạnh rồi.”

Hỷ Đào đã đến phòng bếp để lấy đồ ăn cho nàng, còn lại một mình, Ninh Thư thở dài một hơi, cảm thấy thật mờ mịt. Trước đây, khi làm nhiệm vụ, nàng đều có một cái mục tiêu mà phấn đấu, nhưng lần này thì khác, tất cả đều trống rỗng, khiến lòng nàng vừa hoang mang vừa lo lắng.

Nàng Thực sự sợ mình phải kẹt ở thế giới này mãi mãi.

Không biết 2333 bây giờ ra sao. Chính mình không thể tự nắm giữ vận mệnh bản thân, quá bi ai.

Nhưng rất nhanh, Ninh Thư đã ổn định lại tâm trạng của mình, mặc kệ thế nào, bây giờ tình huống cũng không thể tệ hơn được nữa, nàng lo lắng cũng vô dụng.

Cứ cho là bị kẹt ở thế giới này cũng không sao….Nhưng nàng còn chưa có cấu trúc được thế giới, còn chưa trở thành siêu cấp nhiệm vụ giả, còn chưa bò đến đỉnh kim tự tháp… thật sự không cam lòng mà chết ở đây a.

Hỷ Đào đem theo một hộp đồ ăn lại đây, trong đó lấy ra mấy món thức ăn chay, còn có rất nhiều điểm tâm.

“Tiểu thư nhanh ăn đi, không sẽ càng lạnh hơn đấy”

Ninh Thư nhìn đồ ăn, lại lộc cộc mà nuốt nước bọt, cảm giác đói cồn cào, thân thể này có yêu cầu lượng thức ăn nhiều như vậy, bảo sao không béo thành thế này.

Ninh Thư chỉ ăn lửng dạ rồi dừng lại, cố gắng không nhìn đến những thức ăn còn dư trên bàn, chui vào ổ chăn, lại nói “Bảo phòng bếp đem đồ ăn cho Cố Duệ chưa?”

“Nô tỳ đã dặn họ rồi ạ, bọn họ sẽ không dám không mang qua đâu” Hỷ Đào nói.

Ninh Thư nhướng mày, nghe vẻ ba người này ở Phương gia cũng có sự ảnh hưởng rất lớn nha.

“Trời lạnh, ngươi cũng không cần thủ bên cạnh ta, cứ về phòng nghỉ ngơi đi” Ninh Thư nhìn Hỷ Đào nói.

Hỷ Đào lắc đầu:“Nô Tỳ không sao, Tiểu thư nửa đêm sẽ bị đói, Hỷ Đào phải ở đây để lát nữa còn chuẩn bị thức ăn cho tiểu thư.”

Ninh Thư:…

Còn ăn đêm nữa, đã béo như này rồi vẫn còn ăn nhiều như vậy, năng lượng dư thừa chẳng biết thành mỡ thì sao.

Ninh Thư lắc đầu:”Không cần, bản tiểu thư đây quyết định giảm béo, ta cảm thấy béo quá đi không muốn nổi nữa.”

Hỷ Đào lo lắng ra mặt “Tiểu thư, ngươi nghĩ sao lại bắt đầu giảm béo nữa, mấy lần trước ngươi đều thử rồi, kết quả là bị đói đến hôn mê còn chưa sợ sao?”

Hỷ Đào sợ chưa thuyết phục được Ninh Thư, lại vội vàng nói thêm một tràng để can ngăn ý định giảm béo của nàng, bằng một giọng chân thành tha thiết:”Đại phu nói cơ thể người yếu ớt, không thể vận động quá mạnh. Nô tỳ từ nhỏ lớn lên cùng tiểu thư, luôn nhìn tiểu thư trong hình dáng này, nô tỳ cảm thấy, bất luận thế nào thì người vẫn đều đáng yêu.”

Ninh Thư ai một tiếng, quá bất lực mà.

“Tiểu thư, ngươi không cần phải nhịn ăn làm gì, thân thể của ngươi chịu không nổi” Hỷ Đào lại lần nữa nhắc lại.

Ninh Thư gật đầu:”Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ ăn uống điều độ.”

“Vậy nô tỳ yên tâm rồi, tiểu thư, ngươi đói bụng thì kêu nô tỳ” Hỷ Đao sửa sang lại chăn cho Ninh Thư, sau đó chậm chạp bước đi.

Bộ dáng này là đang chờ nàng gọi lại đây mà.

Ninh Thư:…

Tiểu nha đầu này cũng thật là, trời lạnh như vậy, thủ tại chỗ này không cảm thấy lạnh sao?

“Nghỉ ngơi cho tốt” Ninh Thư nhìn theo Hỷ Đào nói.

“Tiểu thư cũng nghỉ ngơi cho tốt” Rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Ninh Thư nằm trong phòng im ắng, lắng nghe gió lạnh gào thét ngoài kia. Một lúc sau, xác thực Hỷ Đào đã đi rồi, nàng mới cố gắng mà ngồi dậy.

Gian nan một lúc mới ngồi vững được, thân thể này vốn ít hoạt động, lại cộng thêm trời lạnh nữa, khiến người bây giờ cứng đờ như robot vậy.

Ninh Thư ngồi xếp bằng được thì đã mệt đến tim đập phanh phanh, mắt tối sầm lại. Móa, tí ngất.

Ninh Thư hít sâu một hơi, bắt đầu vận hành tuyệt thế võ công.

Nhưng nàng cảm giác không ổn lắm, rõ ràng có thể cảm ứng được linh khí, nhưng cơ thể này lại không hấp thu được. Khối thân thể này gân mạch đơn bạc, yếu ớt, bởi vì quá béo nên ảnh hưởng xấu đến xương cốt, khiến xương cốt lão hóa nhiều so với người cùng tuổi.

Ninh Thư nhíu mày, hiểu rõ vấn đề nên lại tiếp tục tu luyện.

Tuy rằng hiệu quả không được như bình thường, nhưng chậm rãi, thong thả một lúc cũng có tác dụng. Ninh Thư cảm thấy cơ thể đã có chút ấm áp, tay chân bớt lạnh và đau đớn đi nhiều.

Không nói đến cái khác, chỉ riêng việc khiến thân thể ấm áp này thôi, cũng khiến nàng có động lực to lớn mà tu luyện tiếp rồi.

Nàng chắc chắn phải giảm béo, vì quá béo sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Ninh Thư cũng tự bắt mạnh cho cơ thể này, quả nhiên như lời Hỷ Đào nói, là thể hư, cũng không biết vì nguyên nhân gì, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có triệu chứng của bệnh tiểu đường.

Xem ra việc cấp bách về sau này là phải điều dưỡng thân thể cho tốt đã, chứ không thì chẳng biết sẽ đột tử lúc nào đâu.

Tu luyện cả đêm, người nàng cũng ấm áp lên nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư đến linh đường, nhìn thấy Cố Duệ vẫn còn đang túc trực bên linh cữu, trên người hắn có khoác thêm một cái áo choàng nữa.

Trong lòng Ninh Thư không tránh khỏi kinh ngạc, hắn thật sự ở đây thủ cả đêm? Hơn nữa, cửa lớn vẫn luôn mở ra, gió lạnh thổi liên tục vào trong phòng, khiến nơi này dù là trong phòng cũng lạnh không khác gì ngoài sân.

Ninh Thư đi qua quỳ gối trên bồ đoàn, quay đầu nhìn thoáng qua Cố Duệ, nhìn có chút tiều tụy nhưng cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của hắn.

“Ngươi thủ cả đêm?” Ninh Thư hỏi.

Cố Duệ Ừ một tiếng, đưa ánh mắt phức tạp mà nhìn quan tài, “Nghĩa phụ đối với ta ân trọng như núi, túc trực bên linh cữu người là điều ta nên làm.”

“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta thủ một hồi” Ninh Thư nói với Cố Duệ.

Cố Duệ đúng là rất buồn ngủ, muốn đứng dậy, nhưng do chân bị tê, thân thể lảo đảo một chút, Ninh Thư đưa tay ra đỡ hắn.

“Cảm ơn” Cố Duệ xoay người rời khỏi linh đường.

Cố Duệ đi được một lúc thì Lê Cửu Ca đến, Quỳ xuống vái hai cái trước rồi quay sang Ninh Thư “Lan Tâm, ngươi không cần quá đau lòng, nghĩa phụ sẽ không muốn nhìn thấy ngươi như vậy.”

Lê Cửu Ca nhìn như búp bê sứ vậy, tuổi còn nhỏ nên làn da rất mịn màng.

Loại hài tử này làm sao có thể là con nhà bình thường được, cũng không biết lão gia tử kiếm được chỗ nào nữa.

“Ta biết rồi” Ninh Thư nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui