Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Dịch: Vong Hồn

Cho dù có đối mặt với đại ma đầu Mạc Tuyệt Trần kia, trong lòng Ninh Thư cũng không khẩn trương đến như vậy, bởi vì nàng biết, Mạc Tuyệt Trần tuy giết người như ngóe, nhưng hắn cũng là người làm việc tùy theo tâm trạng của mình.

Mà Cố Duệ này, tuy rằng hắn luôn tỏ ra bộ dáng tiên tư đạm nhiên, nhưng không thể nhìn ra thực chất hắn là người thế nào, trong lòng đang suy tính điều gì. Nếu chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài của hắn, không ai có thể nhìn ra điều gì bất thường hết.

Những gì không hiểu được, thường sẽ đem lại cảm giác sợ hãi.

Cho nên đối với Cố Duệ, Ninh Thư rất cảnh giác, ngoài miệng hắn nói quốc gia không còn hy vọng nữa, nhưng trong lòng hắn nghĩ thế nào thì có quỷ mới biết được.

Ninh Thư trở lại phòng mình, tìm kiếm khắp nơi một vòng quanh phòng, xem có cái gì, hoặc đồ vật nào đặc biệt không.

Lại là thứ gì có thể làm Mạc Tuyệt Trần khao khát đến vậy?

Cố Duệ cùng Lê Cửu Ca, trên lưng đều đeo huyết hải thâm thù, lòng mang khó chịu, sao có thể an tâm mà ở đây sinh hoạt qua ngày đơn giản như vậy.

Lão gia tử lại còn khiến cho ba người bọn họ phải tuyển ra một để cưới nàng, rồi kế thừa gia tài bạc triệu này, vậy đảm bảo trong đống gia sản này của Phương gia, có thứ mà cả ba người bọn họ đều cần và muốn có.

Bằng không, lão gia tử làm sao dám chắc được có thể khiến ba người họ cam lòng mà lấy nữ nhi béo bự của mình cơ chứ.

Hỷ Đào yên lặng mà nhìn Ninh Thư lật tới lật lui đồ vật trong phòng, hỏi:” Tiểu thư, ngươi đang tìm cái gì đồ vật?”

“Ách..” Ninh Thư cũng không biết trả lời sao, vì nàng cũng đâu có biết mình đang tìm cái khỉ gì đâu.

Cũng là do không biết, nên mới đành phải tìm một cách mù quáng, bừa bãi như vậy để thử vận may. Ninh Thư không nhịn được mà lấy tay tự gõ gõ đầu mình, cái chỗ này đúng là trống rỗng đến không dùng được a.

Ninh Thư tìm đến mệt nhoài, cuối cùng ngồi phịch xuống mà thở dốc.

Hỷ Đào vội vội vàng vàng rót trà cho Ninh Thư, vừa đưa đến tay Ninh Thư vừa nói:”Tiểu thư, ngươi muốn tìm thứ gì có thể nói với nô tỳ, đồ vật của ngươi cơ bản đều là do nô tỳ giúp ngươi thu đấy.”

“ta tìm đồ vật cha ta cấp a” Ninh Thư vừa há mồm thở vừa nói.

“Nga, nguyên lai tiểu thư là muốn tìm những đồ vật mà lão gia đưa cho a.” Hỷ Đào nở nụ cười, đi đến bên bàn trang điểm, đem một chiếc hộ đựng đồ đến đưa cho Ninh Thư:”Tiểu thư, những đồ trang sức này đều là của lão gia mua cho ngươi, ngươi nhìn xem, còn có rất nhiều đồ vật hiếm lạ.”

Ninh Thư không nói gì, đưa tay mở ra hộp trang điểm, bên trong đúng là có rất nhiều đồ vật, vòng tay, nhẫn, trâm cài, đủ loại trang sức.

Ninh Thư lười biếng mà xem từng thứ trang sức trong hộp, nàng không cảm thấy, thứ mà Mạc Tuyệt Trần cần ở trong này.

Với công phu của Mạc Tuyệt Trần, khu nhà này, hắn khẳng định đã tới tìm rất nhiều lần.

Rốt cuộc là thứ gì?

Ninh Thư có xúc động muốn phát điên, gãi gãi đầu.

“Tiểu thư, người sốt ruột muốn tìm đồ vật gì, có thể cùng nô tỳ nói nha.” Hỷ Đào nhìn bộ dáng của Ninh Thư, cũng cảm thấy sốt ruột mà nói.

Biết chết liền a, đau đầu.

“Nên căm cơm trưa, mà thôi, vẫn là ăn cháo đi, lấy thêm ít đồ ăn sáng nữa.” Ninh Thư chán nản nói.

Hỷ Đào nhíu chặt chân mày, vô cùng lo lắng:”Tiểu thư, mỗi ngày ngươi đều ăn như vậy, thân thể sẽ chịu không nổi. Tiểu thư, hôm nay ngươi ăn thêm chút thịt đi.”

“Không sao đâu, ta hiện tại là giữ đạo hiếu nên không thể ăn thịt, ngươi yên tâm, thân thể ta, chính ta rõ ràng” Ninh Thư lục lọi một hồi trong hộp trang sức, tìm thấy một viên trân châu to bằng ngón tay cái, hơn nữa còn tròn trịa, sáng bóng, thứ tốt a.

“Tiểu thư, nghe đồn viên trân châu này là hàng cống phẩm đó.” Hỷ Đào nói.

“Đừng nói bừa, đây chẳng qua chỉ là một viên trân châu lớn hơn bình thường một chút mà thôi, lấy đâu ra cống phẩm ở đây chứ.” Ninh Thư tức giận cắt ngang lời Hỷ Đào. Trong nhà một thương nhân lại có đồ cống phẩm, cái này mà lộ ra ngoài thì chẳng khác gì ở nhà chờ chết đâu.

“Dạ, ý nô tỳ định nói là, viên này so với cống phẩm còn kém một chút a.” Hỷ Đào cười hì hì chữa lại lời.

Ninh Thư đem viên trân châu giơ lên phía ánh sáng nhìn xem thì thấy ánh sáng chiếu qua rất đều, quả là thứ tốt.

“Nha đầu, cái này cho ngươi.” Ninh Thư chọn lấy một cây trâm đưa cho Hỷ Đào, “Đây là phần thưởng lần trước chơi trò chơi ngươi thắng.”

Cây trâm này chất liệu tuy chỉ làm bằng bạc, nhưng thủ công chế tác vô cùng tinh xảo, là một con bướm đang giương đôi cánh muốn bay, trông sinh động như thật.

Hỷ Đào vội vàng xua xua tay, “Tiểu thư, cái này quá quý trọng, nô tỳ không thể lấy.”

“Cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi.” Ninh Thư đem cây trâm cắm lên trên búi tóc của Hỷ Đào, cười nói “Rất đẹp nha”

“Cảm ơn tiểu thư.” Hỷ Đào hướng Ninh Thư, vừa khẽ gập gối hành lễ vừa nói.

Ninh Thư ừ một tiếng.

Hỷ Đào đi xuống làm việc, còn lại Ninh Thư một mình ngồi trong phòng chống cằm suy tư, trong lòng suy nghĩ, Hỷ Đào bây giờ cũng đã mười bốn tuổi, cũng có thể nói là đã đến thời điểm thiếu nữ hoài xuân, cũng không biết nha đầu này có người để ý hay không nữa.

Hơn nữa, trong nhà còn có tận ba cái mỹ nam tử, với nhan sắc của họ, chắc chắn đủ cho bọn nha hoàn trong nhà biến thành fan cuồng hết đấy.

Ngay cả yêu nghiệt Mạc Tuyệt Trần giết người như ma kia vẫn có người ngưỡng mộ cơ mà.

Cho nên, không thể phủ nhận sức hút cực lớn từ ba người này. Cũng không biết Hỷ Đào có thích ai hay không.

Ninh Thư thở dài một tiếng, cảm giác bên cạnh mình không có ai đáng tin cậy cả. Tuy Hỷ Đào và Phương Lan Tâm cùng lớn lên bên nhau từ tấm bé, nhưng cũng không chắc nha đầu này có phản bội nguyên chủ hay không.

Suy đi tính lại, Ninh Thư cảm thấy vẫn là nên đi tu luyện, chỉ cần đủ cường đại, sẽ không sợ bất luận âm mưu quỷ kế gì hết.

Ninh Thư lên giường ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện tuyệt thế võ công, được một lát thì nàng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng, Ninh Thư thu thế lại.

Nàng nhéo nhéo từng thớ thịt trên người mình, cảm thấy tuy là các bó cơ đã có vẻ rắn chắc hơn nhiều rồi. Tuy rằng tu luyện tuyệt thế võ công sẽ khiến cho thân thể cường kiện, nhưng cũng không thể một chốc một lát mà bốc hơi hết đám thịt và mỡ thừa kia đi.

Thân thể này vẫn là tròn vo mập mạp a.

“Kẽo kẹt” Tiếng mở cửa vang lên, người tiến vào là Lê Cửu Ca, hắn vừa nhìn thất Ninh Thư nằm ở trên giường, liền ai ui một tiếng rồi giơ tay lên che mặt.

“Ta nói này, nha đầu ngươi như thế nào mà ban ngày ban mặt cũng lên giường nằm ngủ vậy?” Lê Cửu Ca vừa lầu bầu vừa vẫn lấy tay áo che mặt.

Ninh Thư trợn trắng mắt, là ngươi tự xông vào phòng ta nha, lại còn ra vẻ bị làm cay mắt…

Ninh Thư đi giày vào, nhìn hắn hỏi “Tìm ta có chuyện?”

“Cũng không có chuyện gì, ta chỉ qua xem ngươi thế nào thôi” Lê Cửu Ca ngồi xuống, rồi tự rót trà cho mình, cầm tách lên uống một ngụm.

Ninh Thư cũng rót một tách “Vô duyên vô cớ tìm ta làm gì, ta cảm thấy gương mặt này của ta cũng không có người muốn nhìn a”

Ai dám trước mặt nàng nói, ngắm giương mặt này của nàng mỗi ngày cũng như nhìn cảnh đẹp ý vui. Nàng chắc chắn sẽ đấm người đó không trượt phát nào.

“Phương Lan Tâm, ta từ trước giờ vẫn chưa nói qua ngươi lớn lên xấu, có một số người, tuy lớn lên xinh đẹp, nhưng tâm địa lại rắn rết, ta đã thấy rất nhiều nữ tử mỹ lệ, nụ cười của bọn họ có thể quyến rũ đến chết người.” Lê Cửu Ca trầm giọng nói. Có lẽ hắn đang liên tưởng đến hoàng cung hậu viện, nơi chính hắn đã từng sống một thời gian ở đó.

Ninh Thư hỏi:”Ngươi không tính toán trở về sao?”

Lê Cửu Ca liếc Ninh Thư một cái:”Ngươi thì biết cái gì nha, trở về chính là đi tìm chết, ngày nào chưa có thực lực trong tay, ta liền chưa thể trở về.”

Ninh Thư: →_→

Không phải lưng đeo huyết hải thâm thù thì là kẻ thù chung của chính phái, lão gia tử là như thế nào mới có thể tụ tập được cái tổ đội bá đạo này cơ chứ.

Lão gia tử a…

“Vậy ngươi vẫn là tìm ta có chuyện gì?” Ninh Thư lại hỏi.

“Nga, đúng rồi, Cố đại ca nói, ngày mai muốn đem ngươi đi xem cửa hàng của Phương gia, ngươi là nữ nhi của nghĩa phụ, mấy chuyện này ngươi hẳn phải biết đi.” Lê Cửu Ca hơi dừng một chút, nhìn Ninh Thư cười nói “Ta ngày mai cũng cùng ngươi đi.”

“Là việc này sao?” Ninh Thư nhìn Lê Cửu Ca “Cái việc truyền lời vớ vẩn này mà cũng cần ngươi đích thân tới nói?”

“Thực ra là…” Lê Cửu Ca đột nhiên đỏ mặt, khiến Ninh Thư có cảm giác vô cùng quỷ dị.

“Ta yêu một cái cô nương.” Lê Cửu Ca nói.

“Phốc..” Ninh Thư phun cả nước trà lẫn nước miếng lên mặt Lê Cửu Ca. Ninh Thư âm thầm thề, về sau khi nói chuyện phiếm, dứt khoát không được uống bất cứ cái gì nước.

“Khụ khụ khụ… là cô nương nhà ai?” Ninh Thư hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui