Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Edit: Bunny Crusher

Hậu môn có rất nhiều vi khuẩn, nếu như để cơ thể không có sức chống cự của bọn họ nhiễm phải vi khuẩn gì đó,sẽ gây thương tổn cho thân thể.

Chuyện này xảy ra, không ai có tâm tình để chơi đùa.

Tư Nam cho vài người chăm sóc Cát Thu, thế nhưng cơ thể Cát Thu vẫn không tốt hơn được là bao.

Trên mạng bây giờ lại có hàng ngàn hàng vạn lời chửi bới mãnh liệt.

Cho dù Tư Nam và Tô Kỳ đã khiến cho vài tòa soạn bị sập, không chỉ thế còn khiến cho đám truyền thông không dám gây ra bất cứ động tĩnh gì, nhưng trên mạng thì lại có vô vàn các loại tin tức được lưu truyền.

Xỉ vả Cát Thu trở thành đủ loại đáng khinh, biểu tình, công kích Cát Thu.

Ba người chỉ hít thở cũng thấy đau phổi.

Bởi tai tiếng này, Tô Kỳ và Tư Nam đều phải trở về công ty trấn an, còn đối với những người bên ngoài, tuyên bố những việc này đó chỉ là lời đồn.

Nếu có người lại lan truyền những lời đồn thất thiệt tổn hại danh dự bọn hắn nữa, thì lập tức lên toà án nói chuyện.

Thái độ của Tô Kỳ và Tư Nam đều cực kỳ mãnh liệt.

Có điều người trên mạng cũng chẳng thèm quan tâm hay đoái hoài gì tới hai người này, mà chỉ chăm chăm truyền bá sự tình 4p tới mức oanh oanh liệt liệt.

Chủ yếu là vì Kỷ Bắc Dã là đại minh tinh, một kẻ vốn dĩ chỉ cần có chút việc gì đó lập tức tạo nên scandal, lại cùng hai ông lớn của ngành giải trí, cùng nhau giành giật chia sẻ một trợ lý nam xấu xí.

Thật khiến người khác có nhiều ý nghĩ không thể nói nổi mà.

Còn có người viết chuyện bốn người này thành tiểu thuyết, song lại không dùng tên thật.

Cát Thu trong đó trở thành một đóa hoa trắng vô cùng thuần khiết, vô cùng điềm đạm, đáng yêu mà đón gió lắc lư.

Khi chăm sóc cho Cát Thu, Kỷ Bắc Dã chưa bao giờ dám nói cho Cát Thu biết những bình luận khó nghe trên mạng.

Có đôi khi rời giường, Cát Thu nhìn thấy Kỷ Bắc Dã uống thuốc, có chút kinh ngạc hỏi: “Anh uống thuốc gì vậy?”

“Thuốc trị cảm, gần đây có chút cảm mạo.” Kỷ Bắc Dã cười cười nhìn Cát Thu nói.

Nhưng hiện tại, nụ cười của Kỷ Bắc Dã không còn cái cảm giác khí phách phong hoa, tràn đầy ngạo khí như trước nữa.

Mà tràn ngập cảm giác tâm sự nặng nề.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Cát Thu quan tâm hỏi, “Đều do em không tốt, em là trợ lý của anh, vậy mà giờ còn để anh chăm sóc.”

“Sau này em không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi chơi là được rồi.” Kỷ Bắc Dã nhìn Cát Thu, nghiêm túc nói: “Cát Thu, theo anh đi đi, cùng anh ra nước ngoài, bỏ lại tất cả.”

Cát Thu có chút kinh ngạc, “Không phải Tư Nam và Tô Kỳ đã nói, chờ tới khi em khỏe hơn thì đưa em ra nước ngoài sao?”

“Lời bọn họ nói không thể nghe, bọn họ còn phải cố kỵ quá nhiều điều, không có khả năng từ bỏ mọi thứ, bây giờ hai người chúng ta, rời khỏi chốn thị phi này, một lần nữa tìm một nơi không có ai quen biết làm lại từ đầu có được không?”

Cát Thu chính là Tom Sue, có thể để người khác vì hắn mà buông xuôi mọi thứ.

Ánh mắt Kỷ Bắc Dã tràn ngập khát vọng nhìn Cát Thu, “Cát Thu, lựa chọn tốt đúng không?”

Kỷ Bắc Dã thật sự muốn mang Cát Thu rời khỏi nơi này, ở chỗ này, hắn đã không còn sự nghiệp.

Fan của hắn ở trên mạng đều nói đã nhìn lầm hắn, trắng biến thành đen, trước đó còn có không ít antifan, bây giờ bốn phía bôi đen hắn.

Rời đi nơi này là lựa chọn tốt nhất.

“Vậy còn hai người bọn họ.” Cát Thu có chút do dự.

Kỷ Bắc Dã mặt có chút dữ tợn, hét lớn: “Không cần lo cho hai người kia, là anh gặp được em trước, bọn họ đều là cưỡng đoạt, nếu không phải do bọn họ, sự việc sao có thể trở nên trầm trọng thế này.”

“Kỷ Bắc Dã, anh sao vậy?” Cát Thu nhìn đến gương mặt dữ tợn của Kỷ Bắc Dã, không nhịn được hỏi: “Đã xảy ra việc gì sao?”

“Nếu không phải do hai người bọn họ, chúng ta cũng sẽ không khổ sở thế này, cũng sẽ không mắc phải bệnh AIDS.” Kỷ Bắc Dã một giọng nói rống lên, ngay sau đó lặp tức hối hận.

“Cát Thu, anh…” Kỷ Bắc Dã thấy Cát Thu ngây ngẩn cả người, vội vàng bắt lấy cánh tay Cát Thu.

“Anh nói gì, bệnh AIDS gì cơ?” Cát Thu ngơ ngác nhìn Kỷ Bắc Dã hỏi.

Tay Kỷ Bắc Dã trượt xuống cánh tay Cát Thu, gắt gao nắm chặt, “Bốn người chúng ta đều nhiễm AIDS rồi, anh cảm thấy là do hai người bọn họ lây bệnh cho chúng ta.”

Kỷ Bắc Dã vừa dứt lời, đã bị người phía sau đạp lên lưng một đạp, thình thịch một tiếng ngã sõng soài trên mặt đất.

Tư Nam dẫm lên ngực Kỷ Bắc Dã, lại dùng giày da đá lên người Kỷ Bắc Dã, Kỷ Bắc Dã đau tới mức thở dốc.

“Chúng tôi khổ tâm lừa dối Cát Thu, vậy mà cậu lại dám nói chuyện này cho Cát Thu biết, cậu muốn để cho Cát Thu chết có phải không?” Tư Nam hung hăng nói.

Kỷ Bắc Dã chống sàn nhà đứng lên, “Giấy không gói được lửa, sớm hay muộn Cát Thu cũng sẽ biết việc này thôi.”

Tư Nam túm cổ áo Kỷ Bắc Dã, tàn nhẫn nói: “Cậu vừa làm cái gì hả, mê hoặc Cát Thu rời khỏi tôi và Tô Kỳ sao, thứ phế vật như mày cũng xứng sao.”

Kỷ Bắc Dã hít một hơi thật sâu, ngửa đầu đập thẳng vào mặt Tư Nam, Tư Nam sờ sờ máu bên khóe môi, “Kỷ Bắc Dã, chỉ vì cậu, mà sự việc bây giờ đã loạn tới mức không thể cứu vãn, vậy mà cậu còn muốn mang Cát Thu đi luôn, đáng lẽ tôi phải giải quyết cậu từ lâu rồi.”

“Đủ rồi.” Cát Thu hét lớn, cả Kỷ Bắc Dã lẫn Tư Nam đều nhìn Cát Thu.

“Thật sự xét nghiệm ra tôi nhiễm bệnh AIDS sao?” Cát Thu hỏi.

Tư Nam cắn chặt môi không nói lời nào, Cát Thu vừa thấy bộ dáng Tư Nam, thì đã hiểu.

Giờ khắc này, Cát Thu cảm thấy đời người sao lại đen tối đến vậy, bị ngàn người vạn người thóa mạ công kích, hiện tại lại còn nhiễm AIDS.

Cát Thu không nghĩ ra tại sao vân mệnh của mình lại bi thảm tới vậy.

“Cát Thu.” Tư Nam nhìn cơ thể Cát Thu run nhè nhẹ, không nhịn được lo lắng thấp giọng gọi, đi về phía Cát Thu.

“Đừng lại đây.” Cát Thu có chút hỏng mất mà hô to.

Cuộc đời hắn đã hoàn toàn thay đổi, từ lúc gặp phải ba tên đàn ông này, cuộc sống bình thường an ổn đã rời xa hắn.

Bạn gái cũng chia tay.

Tư Nam thấy Cát Thu bài xích mình như thế, ánh mắt ảm đạm.

Chuyện đã tới mức này, tâm trạng của bất cứ một người nào cũng sẽ không thể nào dễ dàng chấp nhận, đặc biệt là bệnh AIDS, tính mạng bị uy hiếp.

Cát Thu xoay người chạy lên lầu, khóa trái cửa.

Tư Nam quay đầu, ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm Kỷ Bắc Dã, “Tao nhịn mày lâu lắm rồi, thằng đàn ông như mày căn bản không xứng đáng được ở bên cạnh Cát Thu, tao và Tô Kỳ đều tận lực che chở Cát Thu, còn mày lại ấu trĩ vô dụng, chỉ biết mang tới thương tổn cho Cát Thu.”

“Phế vật.” Tư Nam âm ngoan nói.

Kỷ Bắc Dã nâng nâng cằm, “Cho dù có nói gì đi nữa cũng không thể phủ nhận việc tao gặp Cát Thu trước, cùng Cát Thu ở bên nhau trước.”

Tư Nam vươn tay túm cổ áo Kỷ Bắc Dã, “Nếu không phải vì vậy, nếu không phải nghĩ tới tâm trạng của Cát Thu, mày cho rằng tao sẽ để mày bên cạnh Cát Thu sao, thằng phế vật.”

Tư Nam đẩy mạnh Kỷ Bắc Dã, Kỷ Bắc Dã đập vào tường kêu rên một tiếng, nhìn chằm chằm Tư Nam rời đi.

Cát Thu ở trong phòng ngây người một ngày một đêm không có chút động tĩnh gì, khiến ba người kia lo lắng.

Lúc Tô Kỳ trở về, lại đánh Kỷ Bắc Dã một trận, Kỷ Bắc Dã cảm thấy hiện tại hắn đã trở thành bao cát để người khác trút giận lên rồi.

Ngày hôm sau, Cát Thu từ trong phòng ra ngoài, đôi mắt sưng đỏ đáng thương vô cùng, nhưng sắc mặt đã trấn định hơn rất nhiều.

“Cát Thu, em sao rồi?” Tô Kỳ nhìn Cát Thu hỏi.

Cát Thu nhìn ba người quan tâm tới mình, hít một hơi thật sâu, “Em muốn ăn cơm.”

“Được.” Kỷ Bắc Dã liên thanh nói, “Để anh đi chuẩn bị.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui