Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Dịch giả: Gin

Người phụ nữ này rõ ràng đã chết, vậy mà những người này còn nói chuyện với cô ta, lại cùng cô ta làm việc.

“Cô ta là quỷ đó, cô ta đã chết rồi, mọi người hãy tỉnh lại đi.” Vương Khoa có chút hỏng mất hô to.

Vương Khoa có cảm giác cả thế giới này vạn người say chỉ có một mình hắn thanh tỉnh, loại cảm giác này thật sự quá thống khổ.

“Cô ta đã chết, đã chết thật rồi mà.” Ở trong lòng Vương Khoa, người phụ nữ này đã bị hắn dùng cốc thủy tinh đập trúng đầu, máu chảy đầy mặt.

Mọi người:…

Ninh Thư hỏi: “Sao tôi lại chết, anh nói cho tôi nghe xem nào.”

“Cô, tôi…” Chẳng sợ trong cơ thể hắn có còn lưu lại ít gì của thuốc ảo giác không, nhưng Vương Khoa cũng không dám nói ra là chính hắn đã giết Ninh Thư.

“Làm đi, làm việc đi, cãi cọ cái gì…” Quản lý từ trong văn phòng đi ra, vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm mọi người.

Người trong văn phòng người sôi nổi đi về chỗ ngồi, quản lý đặc biệt nhìn chằm chằm Vương Khoa tinh thần đang hoảng hốt.

“Tới văn phòng tôi ngồi một lát đi.” Quản lý nói một câu.

Vương Khoa đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Ninh Thư đang làm việc trên máy tính.

Quản lý thấy Vương Khoa không theo kịp, lại mở cửa văn phòng ra, vươn đầu, rít gào một tiếng, “Nhanh lên.”

Cơ thể Vương Kho run lên, vội vàng đi vào văn phòng của quản lý.

Ở bên ngoài mơ hồ cũng có thể nghe được giọng quản lý trong văn phòng, lúc Vương Khoa ra ngoài, sắc mặt vô cùng mất mát.

“Vương Khoa, cậu không sao chứ.” Một đồng nghiệp nhìn Vương Khoa hỏi.

“Quản lý bảo tôi về nhà nghỉ ngơi.” Vương Khoa nói.

Tình huống của Vương Khoa lúc này không thích hợp đi làm.

Vương Khoa còn một câu chưa nói, quản lý bảo hắn đi xem đầu óc.

Hắn không có vấn đề mà những người này mới có vấn đề.

“Vương Khoa, nghỉ ngơi cho thật tốt, rồi nhanh chóng đi làm lại, công ty không thể thiếu anh được.” Ninh Thư nhìn Vương Khoa sâu kín nói.

Lông tớ trên mặt Vương Khoa dựng thẳng tắp, rùng mình một cái, đầu cũng không quay lại mà vắt chân lên cổ chạy.

Ninh Thư bất đắc dĩ nhìn mọi người nhún vai, nhìn tới túi văn kiện trên bàn Vương Khoa, cầm túi văn kiện đuổi theo Vương Khoa.

“Vương Khoa, anh từ từ đã, túi văn kiện của anh…”

Vương Khoa quay đầu lại nhìn thấy miệng đầy máu của Ninh Thư, lại càng chạy nhanh, “Đừng đuổi theo tôi, đừng đuổi theo tôi, cầu xin cô buông tha cho tôi, cầu xin cô đấy.”

Ninh Thư dừng bước, lạnh nhạt nhìn bóng dáng kinh hoảng thất thố của Vương Khoa.

Thật quá yếu ớt, cô dạng này có chỗ nào giống quỷ chứ, ít nhất phải cho hắn một cái tát lật mặt, để cho hắn nhìn kĩ lại xem bà đây là người hay là quỷ.

Ninh Thư cầm túi văn kiện của Vương Khoa về văn phòng, ném lên bàn của Vương Khoa.

“Vương Khoa đâu, sao không đưa túi cho hắn?” Đồng nghiệp nữ ngồi cạnh Ninh Thư hỏi.

“Chạy rồi, hắn nhìn thấy tôi chẳng khác gì nhìn thấy quỷ, chạy mất hút không thấy người.” Ninh Thư tức giận nói.

Sau đó bắt đầu làm việc.

Vương Khoa nghỉ ngơi mấy ngày, rồi tới công ty, nộp đơn từ chức.

Trong lòng quản lý cũng có chỗ không hài lòng Vương Khoa, hắn ở văn phòng này chẳng làm được cái tích sự gì, làm việc cũng không nên thân.

Hơn nữa gần đây Vương Khoa lại có dấu hiệu tâm thần, khi thấy hắn chủ động từ chức, còn không cần ba tháng tiền lương.

Quản lý không chút suy nghĩ lập tức đồng ý ngay.

Lúc Vương Khoa thu thập đồ đạc rời đi, Ninh Thư nhìn Vương Khoa hỏi: “Có phải anh khó chịu với tôi, nên mới từ chức không?”

Mặt Vương Khoa xanh lét, nhìn lớp trang điểm trên mặt Ninh Thư, vành mắt đen sì, “Cô, rốt cuộc cô muốn cái gì?”

“Tôi không muốn gì cả…” Ninh Thư kéo dài giọng.

Vương Khoa vội vàng thu thập đồ đạc, ôm thùng giấy chạy té khói.

Ninh Thư thở dài một hơi.

Trước mắt xem như đã giải quyết xong một việc, hù chết cái tên lưu manh này.

Nếu Vương Khoa còn tới tìm cô gây phiền toái, cô đã có kế hoạch chuẩn bị đón tiếp hắn.

Thuốc gây ảo giác kia của cô có công dụng cực kỳ mạnh, đối với trung khu thần kinh có ảnh hưởng nhất định, nếu Vương Khoa còn muốn dây dưa với cô, thì cứ xác định lại phải trải qua cảm giác khóc thét, thêm một lần đau một lần nữa đi nhé.

Giải quyết được Vương Khoa, việc ngoại tình sẽ không bị bại lộ.

Lúc con người ta tức giận làm việc gì cũng không sáng suốt được.

Không được quyết định mọi việc trong lúc tức giận, bởi vì quyết định này trên cơ bản trăm phần trăm là sai lầm.

Cứ nhất quyết phải dùng cách thức não tàn như vậy để trả thù người gây đau khổ cho mình để làm gì cơ chứ.

Lòng tự trọng của người đàn ông không chịu được việc người phụ nữ của mình đội nón xanh cho mình, nhưng phải với tiền đề là hắn phải coi trọng người phụ nữ này cơ.

Mà An Húc Thần để ý Tiết Tĩnh sao sao sao sao??

Giải quyết xong chuyện này, việc kế tiếp phải xử lý chính là việc giữa An Húc Thần và Nhan Tô Ni.

Giải quyết như thế nào đây?

Ninh Thư suy tư ở trong đầu.

Lại nói tiếp việc này cũng khá là khổ sở, cái nhà này cơ bản đều do Tiết Tĩnh lo liệu.

Hơn nữa trước lúc hai người kết hôn, cũng không tiến hành công chứng tài sản trước hôn nhân, vì vậy Tiết Tĩnh cũng không biết An Húc Thần rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

Việc trả tiền nhà vẫn do một tay Tiết Tĩnh lo liệu, mà phí tổn lớn nhỏ trong nhà cũng vẫn do một tay Tiết Tĩnh chi trả.

Cho nên, kết hôn hay không kết hôn có khác gì nhau?

Không những thế lại còn phải hầu hạ ông lớn An Húc Thần, thay hắn giặt quần lót, giặt vớ bằng tay, lại còn phài là áo sơmi vest viếc thẳng tắp, sáng sớm còn phải chuẩn bị bữa sáng cho hắn.

Sau khi ngả bài náo loạn, An Húc Thần người ta còn từ tủ quần áo lấy hết những bộ quần áo được Tiết Tĩnh gấp gáp, là lượt chỉnh tề cho vào trong vali rồi thẳng một đường chim bay, kéo vali đi thẳng, ~~~~~

Ninh Thư tu luyện tới sáng hôm sau, ăn qua loa bữa sáng rồi lập tức đi tìm An Húc Thần.

Ninh Thư tới cửa nhà Nhan Tô Ni, ấn chuông cửa.

Nhan Tô Ni ra mở cửa, đầu tóc rối tung, trên người chỉ mặc một áo thun dài, lộ ra một đôi chân trắng nõn, thon dài, dưới chân lộ ra móng chân được tô đỏ tỉ mỉ.

Một đôi chân dẫm trên thảm phá lệ đẹp đẽ.

Thật xinh đẹp!!

Dáng người mẫu có khác, mặc bừa cái áo thun cũng trở nên lung linh, mà cũng đúng thôi người ta đẹp, thì có bọc bức màn cũng đẹp.

“Tĩnh Tĩnh.” Nhan Tô Ni có chút phức tạp nhìn Ninh Thư, nghiêng người, “Vào đi.”

Ninh Thư ở cửa đổi giày, đi vào phòng khách, đánh giá nhà của Nhan Tô Ni.

Nhà của Nhan Tô Ni bố trí thời thượng xinh đẹp, nói thật, là con gái phải trở thành một người tinh tế như Nhan Tô Ni mới đúng.

Nhưng là vì cái đóe gì mà cô phải đẩy người khác tới hố lửa chứ.

Không cần cô phải vì người khác trả giá, nhưng cũng đừng đẩy người khác rơi vào hố lửa như vậy.

Có lẽ Nhan Tô Ni không cảm thấy đây là hố lửa.

“Uống đi, nước trái cây cậu thích nhất đấy.” Nhan Tô Ni đặt một ly nước chanh xuống trước mặt Ninh Thư, ngồi đối diện với Ninh Thư.

Lúc cô ta ngồi xuống, đùi lộ ra, trông cực kỳ dài, lại trắng nộn đẹp đẽ vô cùng mãn nhãn.

Người có sắc đẹp như này rõ ràng là được ông trời ưu ái, đừng thấy năng lực làm việc của Nhan Tô Ni kém Tiết Tĩnh mà coi thường, tiền gửi ngân hàng của cô ta, Tiết Tĩnh còn cách xa một con phố đấy.

Ninh Thư không uống nước, nhìn Nhan Tô Ni hỏi: “An Húc Thần đâu, tôi tìm anh ta có chuyện muốn nói.”

“Anh ấy đi tăng ca rồi, có cuộc họp đột xuất.” Nhan Tô Ni vén tóc nói.

Ninh Thư:…

Không khí xấu hổ trong phòng dâng lên, vợ lại còn phải hỏi tình nhân của chồng xem hắn đã đi tới chỗ nào?

Quan hệ này thật sự rối rắm, dị dạng, ấy vậy mà An Húc Thần và Nhan Tô Ni cũng không cảm thấy sai trái.

Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ đã nghĩ rằng sự tồn tại của Tiết Tĩnh là để chống chế qua loa lấy lệ với bố mẹ của An Húc Thần, và cũng không cho rằng Tiết Tĩnh gây ra ảnh hưởng gì đối với tình cảm giữa hai người bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui