Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Dịch: Gin

An Húc Thần tức Ninh Thư, có vài đồng bạc cho đồ ăn cô ta cũng không trả, trong lòng cô ta chỉ biết có tính kế.

Lúc ăn cơm mặt hắn cứ nhăn nhăn thối hoắc.

An Húc Thần phát hiện người đàn bà này so với lúc trước còn khiến người ta chán ghét hơn vạn lần.

Trong lòng An Húc Thần thở dài một hơi, kết hôn với một người phụ nữ ham mê vật chất chẳng khác gì tra tấn.

Hôm sau, ngay từ sáng sớm An Húc Thần đã giục Ninh Thư đi với hắn tới ngân hàng xử lý khoản nợ mua nhà, sau đó rất nhanh trên chứng từ bất động sản chỉ còn tên của một mình Ninh Thư.

Trong cốt truyện, lúc hai người ly hôn, An Húc Thần cũng sang tên căn nhà cho Tiết Tĩnh.

Khiến Tiết Tĩnh phải gánh thêm khoản nợ mua nhà.

Hiện tại, bởi vì cô duỗi tay đòi tiền An Húc Thần, khiến An Húc Thần trực tiếp xóa bỏ tên mình khỏi chứng từ bất động sản.

Hiện giờ đã không đưa tiền cho cô, còn muốn ở tại nhà cô, ăn đồ cô nấu, dùng đồ cô mua, lại còn phải để ý từng cái nhăn mi nhíu mày của hắn, trong lòng còn mơ tưởng tới Nhan Tô Ni nữa sao.

Ninh Thư mờ mịt, cô trông giống 250 (đồ ngu) tới vậy à?

Suy cho cùng Tiết Tĩnh là dạng người gì? Mà có thể cung phụng An Húc Thần không chút phàn nàn?

Chắc là một người ngoan ngoãn đi.

Song giờ căn nhà đã nằm gọn trong tay cô rồi, thì mọi việc đều tùy cô xử lý.

Sau này sẽ có kịch hay cho các người xem.

“Tôi kết hôn với cô không phải vì vật chất.” Ra khỏi ngân hàng, An Húc Thần nói với Ninh Thư.

Ninh Thư mỉm cười nói: “Anh vui là được rồi.”

Ninh Thư một chút cũng không tức giận, tức giận với lọai người này không đáng, loại người vô liêm sỉ này, nói nhiều thêm hai câu cũng thấy lãng phí nước bọt.

“Tôi hi vọng quan hệ giữa chúng ta càng ít liên quan càng tốt, tôi là một người không thích phiền toái.” An Húc Thần nói.

Ninh Thư:…

Không để ý tới mày, mày mẹ nó còn phải tỏ ra vẻ thượng đẳng, sao không tự xưng là Mây trên trời luôn đi?

Đủ rồi, một vừa hai phải thôi chứ.

“Cô biết hôn nhân giữa chúng ta…”

“Anh nhìn lên trời đi.” Ninh Thư chỉ vào bầu trời.

An Húc Thần ngẩng đầu.

“Á…” Một tiếng thét tê tâm liệt phế vang lên, An Húc Thần rớt vào cống thoát nước.

Nắp giếng đang mở.

“Đi không nhìn đường à.” Dưới cống thoát nước có giọng nói vang lên, hiển nhiên là có nhân viên vệ sinh đang vớt rác làm sạch cống thoát nước.

Ninh Thư nói vọng xuống dưới nắp giếng hỏi thăm, “An Húc Thần, anh không sao chứ.”

An Húc Thần trèo thang bò lên, cả người dơ dáy bẩn thỉu, thúi hoắc, Ninh Thư che mũi lui về sau, ghét bỏ vô cùng.

An Húc Thần lau nước bẩn trên mặt, ngửi mùi trên tay, nhìn chằm chằm Ninh Thư: “Cô cố ý đúng không, cô bảo tôi nhìn lên trời làm cái gì?”

“Có máy bay, lại còn đang bay thấp.” Ninh Thư tỏ vẻ vô tội nói.

An Húc Thần oán hận liếc mắt nhìn Ninh Thư một cái, cả người tong tong nhỏ nước bẩn đi về nhà tắm rửa.

An Húc Thần vào phòng tắm tắm rửa, Ninh Thư ở trong phòng bếp đeo găng tay dùng một lần, mở túi văn kiện của An Húc Thần ra, lướt mắt đọc văn kiện nhanh như gió.

Hê hê thêm điểm vào thuộc tính trí tuệ thật đúng là sáng suốt mà, bây giờ trí nhớ của cô, cùng với năng lực lý giải cứ như tên lửa thẳng tắp bay lên.

Có một ít văn kiện được đóng dấu.

Ninh Thư nhớ kỹ những phần quan trọng, xong lại mở notebook của An Húc Thần lên.

Notebook An Húc Thần có mật khẩu.

Ninh Thư nhìn màn hình, nhập sinh nhật của Nhan Tô Ni vào, với thâm tình của An Húc Thần đối với Nhan Tô Ni, rất có khả năng là sinh nhật Nhan Tô Ni.

Ninh Thư ấn xác nhận, sai mật khẩu??

Ninh Thư có chút kinh ngạc, không phải sinh nhật của Nhan Tô Ni.

Ninh Thư lại nhập sinh nhật của An Húc Thần, vẫn tiếp tục sai mật khẩu.

Ninh Thư nhếch nhếch khóe miệng, nhập sinh nhật của cả hai người, kết quả biểu thị mật khẩu chính xác.

Ninh Thư: →_→

Thật đúng là tình thâm ý trọng, Ninh Thư cảm động rớt nước mắt.

Ninh Thư nhìn thoáng qua phòng tắm, trong phòng tắm vẫn nghe được tiếng nước chảy rào rào.

Có lẽ là An Húc Thần còn phải tắm rửa một lúc nữa mới vào.

Ninh Thư tiếp tục chạm vào notebook của An Húc Thần, đem những dữ liệu quan trọng vào usb.

Ninh Thư vừa coi chừng phòng tắm, vừa nhìn tiến độ sao chép văn kiện.

Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Ninh Thư nhanh tay lẹ mắt rút USB, đóng notebook lại, chạy vào trong phòng bếp chặt xương sườn thịch thịch thịch.

An Húc Thần từ trong phòng tắm đi ra, dùng khăn lông xoa đầu, đứng ở cửa phòng bếp nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư mặt không cảm xúc nhìn An Húc Thần, “Sao?”

“Hôm nay cô cố ý có phải không?” An Húc Thần nhìn chằm chằm Ninh Thư, lúc tắm rửa, phát hiện trên người có chỗ mấy chỗ trầy da, hơn nữa cả người cực kỳ đau.

Ngã từ trên cao xuống cơ mà.

“Anh ngã đối với tôi có chỗ nào tốt, anh tắm rửa lâu vậy, tiền nước không mất à, hay tiền điện cũng không tốn chắc?” Ninh Thư hỏi ngược lại.

An Húc Thần gắt gao mà cau mày, “Trong lòng cô trừ tiền ra, còn có thứ gì khác không?”

“Cô cùng Nhan Tô Ni lớn lên, sao tính cách của cô lại kém xa cô ấy đến vậy, Nhan Tô Ni chưa bao giờ để ý tới những thứ này.” An Húc Thần không nhịn được nói.

Ninh Thư cầm dao dùng sức chặt một cái lên xương sườn đặt trên thớt, chặt xương sườn thành hai nửa, cười tủm tỉm nói: “Tôi thô tục vậy đấy, Nhan Tô Ni hút tiên khí là có thể sống được, còn tôi phải dùng tiền mới có thể sống.”

“Cô vẫn luôn ghen ghét Nhan Tô Ni sao?” An Húc Thần ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Ninh Thư, “Dạng người như cô kém xa Nhan Tô Ni.”

Mẹ nó, Ninh Thư thật muốn cầm dao băm nát An Húc Thần, không, chỉ băm thôi vẫn là quá tiện nghi cho hắn rồi, cô phải dùng dao cùn cắt thịt, một nhát lại thêm một nhát mới thống khoái.

“Trưa tôi không ăn cơm ở nhà.” An Húc Thần về phòng thay quần áo, cầm túi văn kiện và notebook rời đi.

Ninh Thư vui vui vẻ vẻ đặt xương sườn vào nồi cho lên bếp hầm, sau đó bật máy tính của mình lên.

Chuẩn bị bán đồ thiết kế ra ngoài.

USB của Ninh Thư có bản vẽ thiết kế sản phẩm và đóng gói mới nhất của công ty An Húc Thần.

Ninh Thư liên hệ với công ty đối thủ của công ty An Húc Thần, nói cho đối phương biết mình là nhân viên của công ty xx, mơ hồ lộ ra chức vị của mình, hiện tại muốn bán bản thiết kế, đưa ra giá cả.

Giờ phải tích càng nhiều tiền càng tốt.

Nói chuyện một thời gian, đối phương ra giá ba vạn đồng, Ninh Thư sảng khoái gửi văn kiện qua.

Một bản vẽ thiết kế kỹ càng tỉ mỉ thiết kế được gửi qua.

Chờ tới lúc canh xương sườn hầm hoàn thành, Ninh Thư nhận được tin nhắn gửi tiền.

Tự nhiên có tiền từ trên trời rơi sướng, vui quá trời quá đất luôn.

Ninh Thư ăn hết một nồi xương sườn, sau đó ngồi xếp bằng trên sô pha bắt đầu tu luyện.

Thức ăn ăn xong chậm rãi biến thành năng lượng chảy khắp toàn cơ thể.

Tu luyện xong, Ninh Thư mở hệ thống định vị lên, không mấy bất ngờ xảy ra khi thấy được hai cái chấm đỏ đang ngây ngốc ở cạnh nhau.

Địa điểm hai người họ đang ở là một nhà hàng Tây.

Ai u, lãng mạn quá nhỉ.

Tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau, Nhan Tô Ni sợ hãi những việc trong hôn nhân là chuyện bình thường.

Hai người sớm chiều gặp nhau, sớm đã không có cảm giác thần bí và mới mẻ.

Hơn nữa đối phương lại càng ngày càng lộ khuyết điểm gây mù mắt chó.

Cũng không biết sau khi Nhan Tô Ni và An Húc Thần kết hôn, có ngủ chung với nhau được không.

Hiện tại Nhan Tô Ni chỉ thân mật với An Húc Thần một chút, xong “việc” Nhan Tô Ni lập tức đá văng An Húc Thần, để An Húc Thần tự mình đi tìm chỗ ngủ, tuyệt đối không cho hắn ngủ cùng cả đêm.

Trước khi hôn môi, phải đánh răng, xịt nước xịt thơm miệng tươi mát mới được tiến thêm bước nữa.

Nhan Tô Ni sẽ không để lộ ra bất cứ hành động bất nhã nào.

Bởi vì Nhan Tô Ni không chịu được cảm giác ảo ảnh tan vỡ.

Nhan Tô Ni là người đầu tiên Ninh Thư gặp phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui