Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Dịch: Gin

Vì Nhan Tô Ni da trắng, mặt xinh, lại chân dài nên dẫn tới không ít lượt truy cập vào trang web.

Trang web dần dần phát triển theo chiều hướng tốt.

Ninh Thư mở trang web nhảm này lên, tùy tiện mở một video, bên trong có không ít bình luận.

Bình luận cũng đại biểu cho độ hot của một video.

Trừ Nhan Tô Ni ra, cũng có không ít streamer đứng top trong web này.

An Húc Thần gặt phăng quá khứ bị đuổi việc phải cuốn gói sa sút đi, đi đường đều mang theo gió thổi phần phật.

Có lẽ công thành danh toại, nên có thể thẳng lưng mà sống trước mặt Nhan Tô Ni, An Húc Thần còn chẳng thèm về nhà.

Ninh Thư mở hệ thống định vị lên, lập tức nhìn thấy hai chấm đỏ ở cạnh nhau, quả nhiên đang ở cùng nhau.

An Húc Thần một chút cũng không hề cố kỵ cô, người vợ trên danh nghĩa này của hắn.

Ninh Thư đăng ký tài khoản trên trang web, sau đó report một video với nội dung xấu, hơn nữa là ở trên video có lượng truy cập lớn.

Đăng ký thêm vài tài khoản nữa, bắt đầu thay phiên nhau report video số lượng lớn.

Sau đó lập tức report báo xấu trang web của An Húc Thần quảng bá những video đồi trụy.

Còn chụp ảnh làm bằng chứng.

Hơn nữa trang web này của An Húc Thần còn đăng tải rất nhiều video, thông tin không có giấy phép bản quyền, không được tác giả cho phép mà đã đăng tải lên rồi, vậy thì cứ chờ tác giả dí đê, hê hê…

Ninh Thư thay đổi địa chỉ ip của mình đăng video đồi trụy lên.

Ninh Thư thấy trang web của An Húc Thần chỉ cần một chiêu là đánh rớt được, nhưng nếu làm vậy thì còn gì thú vị nữa.

Có lẽ trên tay An Húc Thần vẫn còn chút tiền, vậy nên phải bắt hắn đổ hết vào trang web.

Ninh Thư đang nghiên cứu số liệu và cách hoạt động của trang web, thì di động vang lên, Ninh Thư bắt máy: “Alo?”

“Tĩnh Tĩnh, là mình đây.” Giọng Nhan Tô Ni ôn hòa, qua điện thoại cũng có thể hình dung ra được cảnh, một tay Nhan Tô Ni cầm di động, một tay chỉnh lại đầu tóc của mình cho đẹp hơn.

“Chuyện gì?” Ninh Thư hỏi.

“À, trang web của An Húc Thần thành công, đã đi vào quỹ đạo, An Húc Thần nói muốn chúc mừng một chút, tớ và An Húc Thần đã nói chuyện, bảo cậu đi cùng.” Nhan Tô Ni nói.

Qua một lúc lâu, Ninh Thư không nói gì cả, chẳng nhẽ muốn cô nói lời cảm ơn với Nhan Tô Ni chắc?

“Nhất định cậu phải tới nhé, Tĩnh Tĩnh, mặc bộ nào đẹp đẹp một chút, chúng mình tới nhà hàng Pháp ăn đó.” Nhan Tô Ni nói vị trí nhà hàng Pháp.

Ninh Thư cúp điện thoại, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, có nên đi hay không đây.

Đi, đương nhiên là phải đi rồi, tiền không phải do cô trả, hơn nữa lại còn là nhà hàng Pháp.

Ninh Thư báo với Nhan Tô Ni là sẽ đi, sau đó gập laptop lại, tìm quần áo trong tủ để mặc.

Trang điểm tươm tất để đi ăn chùa.

Tới thời gian hẹn, Ninh Thư đi taxi tới cửa nhà hàng Pháp.

An Húc Thần và Nhan Tô Ni đang đứng trước của nhà hàng, Nhan Tô Ni khoác tay An Húc Thần.

An Húc Thần mặc vest, còn Nhan Tô Ni mặc váy trắng ngần, tôn lên những đường cong tuyệt mĩ.

Nhan Tô Ni tươi cười, vẫy vẫy tay về phía Ninh Thư đang xuống xe.

Ninh Thư:…

Thật khó để hình dung về cảm xúc hiện tại.

Thật quỷ dị, thật sự cô ta muốn một nhà ba người “hạnh phúc” sống như vậy suốt đời sao?

Ninh Thư không chút hoang mang đi về phía bọn họ.

Nhan Tô Ni ngắm nhìn Ninh Thư từ đầu đến chân, Ninh Thư mặc một chiếc váy đỏ, váy dài qua đầu gối, dưới chân đi một đôi giày cao gót.

Nhan Tô Ni cười cười, “Tĩnh Tĩnh, cậu hôm nay xinh quá.”

“Cảm ơn, cô cũng vậy.”

“Vào thôi.” An Húc Thần xoay người đi vào nhà hàng, Ninh Thư ở đằng sau nhìn hai người đi cạnh nhau.

Cảm giác mình đúng là đồ thừa.

Chẳng khác gì cái bóng đèn cao áp sáng ngàn volt cả.

Vào nhà hàng, An Húc Thần kéo ghế ngồi ra hộ Nhan Tô Ni, Nhan Tô Ni vội vàng bảo An Húc Thần: “Anh cũng giúp Tĩnh Tĩnh kéo ghế đi.”

“Không cần, để tôi tự làm.” Ninh Thư một tay kéo ghế ra, ngồi xuống.

An Húc Thần liếc mắt nhìn Ninh Thư một cái, ngồi bên cạnh Nhan Tô Ni.

Ninh Thư bĩu môi, bắt cô phải mặt đối mặt nhìn hai người này âu yếm sao.

An Húc Thần cầm menu gọi đồ ăn, Nhan Tô Ni gọi một phần salad.

Ninh Thư trực tiếp nói với phục vụ bàn, “Hai phần bò bít tết.”

An Húc Thần nhíu nhíu mày, “Sao lại gọi hai phần.”

“Một phần tôi ăn không no.” Ninh Thư theo lý thường nói.

“Cô không sợ mất mặt sao, ở nhà hàng này làm gì có người nào gọi hai phần như cô?” Ánh mắt An Húc Thần nhìn Ninh Thư đặc biệt không tốt, giống như Ninh Thư khiến hắn mất mặt vậy.

“Tôi tới nhà hàng ăn, tôi gọi ít hay nhiều đó là việc của tôi.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.

“Hai người đừng cãi nhau nữa.” Nhan Tô Ni nói.

Mặt An Húc Thần tràn ngập vẻ không kiên nhẫn, hảo cảm với Ninh Thư càng lúc càng thấp.

Ninh Thư cảm thấy An Húc Thần muốn ly hôn. Hiện tại An Húc Thần tốt xấu gì cũng coi như là một ông chủ, hắn cảm thấy cô không xứng với hắn.

Bò bít tết rất nhanh được mang lên, Ninh Thư cầm dao nĩa, bắt đầu ăn, chỉ có món ngon là không thể cưỡng từ.

Nhan Tô Ni ăn salad, ăn từng miếng nhỏ, chẳng khác gì mèo.

Lúc Ninh Thư ăn hết một phần bò bít tết, đĩa salad của Nhan Tô Ni chẳng vơi đi là bao.

Ninh Thư đẩy đĩa không sang một bên, bắt đầu ăn đĩa thịt bò thứ hai, vừa ăn vừa quét mắt qua nhìn An Húc Thần.

An Húc Thần có cái gì?

Tiền tài, địa vị, quyền lợi, hay là sắc đẹp?

Ninh Thư lại nhìn thoáng qua Nhan Tô Ni xinh đẹp, nếu mấy thứ này đều biến mất khỏi An Húc Thần, An Húc Thần sẽ đau khổ tới mức nào nhỉ.

Đột nhiên Ninh Thư buông dao nĩa xuống, nhìn An Húc Thần nói: “An Húc Thần, anh có thể chia tay với Nhan Tô Ni được không, mong anh tôn trọng cuộc hôn nhân giữa chúng ta, tôi sẽ làm tròn bổn phận người vợ, vậy nên cũng mong anh làm tròn trách nhiệm của một người chồng.”

Cả Nhan Tô Ni và An Húc Thần đều sửng sốt một chút, Nhan Tô Ni có chút bất mãn nói: “Tĩnh Tĩnh, sao cậu lại như vậy, không phải cậu đã nói sẽ không làm loạn nữa sao, hôn nhân của cậu sẽ không có ai phá hỏng cả.”

Ninh Thư nhìn về phía An Húc Thần, đời trước nguyên chủ ngoại tình để trả thù An Húc Thần, chứng tỏ trong lòng cô ấy thích An Húc Thần.

“An Húc Thần, anh có đồng ý không?” Ninh Thư hỏi An Húc Thần.

An Húc Thần đặt dao nĩa xuống, nhàn nhạt nói: “Lúc trước tôi kết hôn với cô cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, tôi với cô chỉ kết hôn trên danh nghĩa, vậy nên, những thứ khác cô đừng nghĩ tới nữa.”

Ninh Thư:…

Ninh Thư nhún vai, biết ngay là sẽ thành cái dạng này mà.

Cùng nguyên chủ kết hôn là bất đắc dĩ?

Ai mẹ nó kề dao vào cổ mày, bắt mày kết hôn cùng không hả?

Ánh mắt kỳ quái của hai người kia khiến Ninh Thư cảm thấy chính bản thân mình có bệnh.

Hầy, tam quan của mị.

“Anh không thích Tiết Tĩnh tôi dù chỉ một chút thôi sao?” Ninh Thư hỏi An Húc Thần, thế nhưng lúc trước Tiết Tĩnh đối xử với hắn tốt như vậy, cho dù là cục đá thì cũng phải có chút mủi lòng rồi chứ.

“Tôi đã nói rồi, trừ việc kết hôn, những cái khác tôi không thể cho cô được.” An Húc Thần nói, “Hơn nữa, cô đối với tôi cũng chẳng được gọi là chân tình, lúc tôi khó khăn, cô cũng không nghĩ tới việc giúp đỡ tôi chút nào cả, ngay cả việc lần này cũng vậy, cô cũng chẳng bỏ một chút sức lực gì ra giúp đỡ tôi cả.”

Chỉ vì cô nói ‘ không ’, không đồng ý mang căn hộ của cô ra thế chấp, vậy nên cô phải khoác lên mình tội ác đầy trời?

Hay là cô phải ngoan ngoãn, An Húc Thần nói cái gì cô phải nghe cái đấy, vậy thì An Húc Thần mới không tính toán với cô.

Nếu vậy thì tới lúc đó, mọi nợ nần đều sẽ đè hết lên trên đầu cô, khiến cho cô mất cả chì lẫn chài.

Bây giờ An Húc Thần lên án cô vì không giúp sức được gì cho sự nghiệp của hắn.

Ha hả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui