Dịch: Gin
Trạng thái lúc này của An Húc Thần không tốt cho lắm, nhưng cũng thu xếp chỉnh tề mới đi gặp Nhan Tô Ni.
Nhưng lời đầu tiên Nhan Tô Ni thốt ra lại là những từ này, biểu cảm lại kinh ngạc tột độ tới vậy, khiến sau lưng An Húc Thần túa ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cực kỳ xấu hổ, chẳng khác gì bị lột sạch trước mặt mọi người, hơn nữa lại còn từ chính miệng của người mình thích nói ra.
Thật khó mà chịu nổi.
P.s::)) bên SSTruyen bỏ phần p/s xem chương mới nhất tại bach ngọc sách của mị rồi.
An Húc Thần nhịn không được gom quần áo của mình lại, nói lảng sang chuyện khác, “Gần đây em khỏe chứ.”
An Húc Thần nhìn Nhan Tô Ni, cô gái này vẫn xinh đẹp như trước, ở trước mặt cô gái này, An Húc Thần cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Em vẫn tốt, còn anh thế nào rồi.” Nhan Tô Ni nói, “Công ty của anh sao rồi.”
“…Cũng không tệ lắm, song anh muốn nhờ em livestream phát sóng trực tiếp giúp anh.” An Húc Thần gian nan nói.
Nhan Tô Ni do dự một chút, gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người không nói gì nữa, ăn xong bữa cơm, hai người lập tức tách ra.
Suy nghĩ lúc này của An Húc Thần đó là phát triển ổn định trang web mới, sắp xếp xong xuôi ổn thỏa mới chỉn chu lại nhan sắc để xuất hiện trước mặt Nhan Tô Ni.
Bên chỗ Ninh Thư nhận được ảnh chụp của thám tử tư, trên tấm ảnh là Nhan Tô Ni và một người đàn ông xa lạ cùng nhau dùng bữa tối, nhưng nhìn kỹ có vẻ không phải An Húc Thần.
Lúc này An Húc Thần còn bận rộn làm việc chứ có rảnh rang gì cho cam.
Thám tử tư gửi cho Ninh Thư tư liệu của người đàn ông này, là tổng giám đốc tập đoàn Phong Hưng, Trần Chính.
Có điều Trần Chính này có chỗ đặc biệt, thanh niên đi ở rể, thực chất toàn bộ tập đoàn Phong Hưng đều nằm dưới quyền quản lý của vợ hắn.
Nghe nói vợ của Trần Chính có tiếng là nữ cường nhân, ai cũng khiếp sợ gọi cô ta là cọp mẹ, Trần Chính nổi tiếng yêu vợ, có người nói hắn sợ vợ, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, nói sợ vợ là tôn trọng vợ, đội vợ lên đầu trường sinh bất tử.
Song kẻ yêu vợ thờ vợ lên đầu kia, lúc này đang mắt liếc đưa tình ăn cơm tối cùng một cô gái khác.
Muốn con chim bé nhỏ được nàng thơ khác an ủi.
Ninh Thư cảm thấy không có mấy người đàn ông có thể yêu thích những cô gái, phụ nữ chân chính độc lập tự chủ, trong lòng đàn ông bọn họ luôn muốn tìm kiếm một người phải dựa dẫm vào bọn họ, coi bọn họ như ông trời của mình.
Ninh Thư xem ảnh chụp, tất cả ảnh đều là cảnh chụp hai người thân mật.
Ninh Thư đưa tiền, lấy ảnh chụp, một nửa gửi qua bưu điện cho vợ của Trần Chính, một nửa gửi cho An Húc Thần.
Không phải chính Nhan Tô Ni đã nói không yêu cầu đàn ông ly hôn thì coi như cô ta không phá hư hôn nhân, cũng như không phá hủy tình cảm vợ chồng đằm thắm của người ta sao.
Kể cả tới An Húc Thần nhận được những ảnh chụp này có cảm giác gì, Ninh Thư cũng không quản được.
Còn có vợ của Trần Chính, không biết người phụ nữ ấy sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với Nhan Tô Ni.
Ninh Thư bắt đầu sửa sang hành lý, chuẩn bị sang nước ngoài học tiến sĩ.
Song Ninh Thư ở trên mạng phát hiện được một video, cô gái trong video bị lột sạch quần áo, hơn nữa lại còn ở trước mặt mọi người, trần như nhộng, ngay tới cả một mảnh vải che thân cũng không có.
Bên cạnh còn có người nói, “Nếu thích cởi quần áo, cởi quần, thì đừng mặc quần áo nữa cho xong.”
Video chất lượng cao, độ phân giải HD 1080p, Ninh Thư chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra được người trong video là Nhan Tô Ni.
Nhan Tô Ni trần truồng ngồi xổm xuống mặt đất, che chắn phía trước của mình, cúi đầu không cho đối phương quay chụp được mặt.
Ninh Thư:…
Cô vợ Trần này cũng ghê gớm thật, có thể ngang nhiên đối phó với Nhan Tô Ni.
Nếu không biết xấu hổ, vậy tao sẽ cho mày biết thế nào được gọi là đứt dây thần kinh xấu hổ luôn.
Nhan Tô Ni vẫn luôn cứng miệng giải thích tôi không có phá hỏng hôn nhân của hai người.
Nhan Tô Ni khóc lóc, hoảng loạn nói vì sao các người lại đối xử với tôi như vậy.
Nhan Tô Ni khóc đến thương tâm, kết quả bị hất một thùng nước đá vào người, làm cho Nhan Tô Ni cả kinh nhảy dựng lên, lộ ra ngực đẫy đà, vòng eo thon gầy, và một đôi chân dài miên man trắng nõn.
Thật xinh đẹp, Nhan Tô Ni vội vàng ngồi xổm xuống, bởi trên người không có quần áo, nêm không dám chạy đi đâu cả.
Trốn ở trong góc không dám cử động.
Nhan Tô Ni nhìn vây những người xung quanh vây lại xem mình, ai ai cũng chĩa ngón tay về cô ta chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán.
Còn có Trần Chính, đang đứng chung một chỗ với người vợ danh chính ngôn thuận của mình, tránh né ánh mắt của cô ả, không ngừng giải thích với vợ của mình.
Nhan Tô Ni cảm giác bản thân thật sự oan uổng, cực kỳ oan uổng.
Cô chưa bao giờ có ý nghĩ muốn phá hư bất kỳ gia đình của người nào, vậy vì sao lại phải đối xử với cô ta như vậy.
Nhan Tô Ni cũng vẫn như cũ không cảm thấy bản thân mình sai ở chỗ nào.
Giờ đấy cô ta khao khát có một người xuất hiện, có thể khoác lên người cô ta một tấm áo, để có thể giải thoát khỏi tình trạng quẫn bách lúc này, một vị hoàng tử xuất hiện, để có thể giải cứu cô ra khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng này.
Một người cầm một cái áo khoác dài, xuất hiện ở trước mặt Nhan Tô Ni, Nhan Tô Ni ngẩng đầu, nhìn thấy được gương mặt xanh mét của An Húc Thần.
Môi Nhan Tô Ni rung rung hai cái, An Húc Thần khoác áo lên người Nhan Tô Ni, ôm Nhan Tô Ni rời đi.
“Con đàn bà này là người phụ nữ của anh à, cố gắng coi chừng cô ta đi, đừng để cho cô ta cả ngày giăng mồi bắt lưới, câu dẫn đàn ông của người khác nữa.” Cô vợ Trần lạnh lùng nói, “Nếu lại để tôi bắt gặp cô ta đến đu đưa bên cạnh người chồng tôi một lần nữa, thì đừng trách tôi vì sao nước biển lại mặn.”
Cô vợ Trần xoay người rời đi, Trần Chính lẽo đẽo bên cạnh vợ không ngừng giải thích là do cô gái kia câu dẫn, mê hoặc anh ta.
Cô vợ Trần trực tiếp thu hồi lại vị trí tổng giám đốc của Trần Chính, nói Trần Chính là dạng có nhiều tiền nên rửng mỡ, vậy cho nên mới có thời gian rỗi đi yêu đương ngoài luồng.
An Húc Thần lạnh mặt chờ Nhan Tô Ni mặc lại quần áo, Nhan Tô Ni từ trong phòng thay đồ bước ra ngoài.
“Vì sao cô lại làm vậy?” Gân xanh nổi đầy trên trán An Húc Thần, An Húc Thần cảm thấy bản thân vất vả, là để muốn đưa cho Nhan Tô Ni những thứ tốt nhất, bởi vì Nhan Tô Ni xứng đáng nhận được những thứ tốt nhất.
Nhưng ngàn lần, vạn lần không nghĩ tới Nhan Tô Ni thế mà lại có thể ngang nhiên cũng với người đàn ông khác yêu đương, “Cô không thể chịu nổi tịch mịch tới vậy sao?”
Nhan Tô Ni bày ra khuôn mặt u buồn, “Tình cảm của chúng ta cũng đã thành ra như vậy, cứ lẳng lặng tách ra thì có khi còn có thể lưu giữ lại được những ký ức tốt đẹp giữa hai ta, còn có Tiết Tĩnh, chúng ta đã thương tổn Tiết Tĩnh, anh nên cùng Tiết Tĩnh sống cho thật tốt.”
Gân xanh trên trán An Húc Thần nhảy nhảy, “Nói nhiều như vậy, ý cô là muốn chia tay với tôi chứ gì, hiện giờ cô chướng mắt tôi, khống muốn ở bên cạnh tôi nữa, muốn leo cành cao một lần nữa có phải không.”
Mặt Nhan Tô Ni đầy vẻ ngạc nhiên, “Anh và em ở bên nhau bao nhiêu lâu, anh cảm thấy em sẽ là dạng người này sao, đã khi nào em để ý tới tiền tài vật chất?”
“Thứ cô muốn chính là có người hai tay dâng tiền tới.” An Húc Thần xanh mặt, “Muốn chia tay với tôi, đừng có mà nằm mơ.”
An Húc Thần hận chết Nhan Tô Ni, cô ta dám phản bội hắn, hắn bị hai người phụ nữ phản bội.
“Đừng níu kéo nữa, đôi ta ở chung là đang tự tổn thương lẫn nhau, An Húc Thần, anh thả em ra, buông tha em cũng là buông tha chính anh mà.” Nhan Tô Ni nhìn tới gương mặt dữ tợn của An Húc Thần, có chút run sợ.
Vẻ ngoài tinh xảo đang ở rời xa An Húc Thần, An Húc Thần hiện giờ giống như dã thú bị nhốt trong lồng sắt.
Lúc nào cũng có khả năng bùng nổ đả thương người khác.
Sự nghiệp thất bại, tình cảm cũng bị làm nhục khiến phẫn uất trong lòng An Húc Thần không có chỗ nào phát tiết.
Hơn nữa tuổi hắn cũng đã lớn, nào còn phải ở độ tuổi ba mươi gầy dựng bốn mươi hưởng, An Húc Thần đã ngấp nghé đầu năm mà chẳng có gì trong tay.
Gia đình không có, con cái cũng không, sự nghiệp mất trắng, loại cảm giác thất bại này khiến An Húc Thần có cảm giác giống như cùng đường bí lối vô lực giãy giụa.
Nước chảy bèo trôi, không có cách nào khống chế nổi cảm giác khủng hoảng bén rễ vẫn luôn chất chứa trong lòng An Húc Thần.
Lần Nhan Tô Ni phản bội này hoàn toàn châm lửa An Húc Thần đang vô lực phẫn nộ và khủng hoảng.
Lúc này hắn mới cảm nhận được rõ ràng cảm giác được bản thân mình thất bại cỡ nào.