Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Dịch: Moringa

Ôn Lương năm lần bảy lượt bị gã tộc huynh này vũ nhục, tuy cả hai đều mang họ Ôn, nhưng thật ra cũng không phải quan hệ máu mủ gần gũi gì cho cam, bởi quá nửa người trong thị trấn này đều mang họ Ôn.

Ôn Lương thật sự không hiểu nổi lý do vì sao, cậu nhóc chưa từng làm điều gì có lỗi hay phải cảm thấy xấu hổ trước mặt những kẻ này, chẳng lẽ bởi vì cậu nhóc chỉ có một thân một mình, thế đơn lực mỏng nên chúng có thể tùy ý bắt nạt cậu sao.

Còn muốn cướp cả chốn dung thân của cậu nữa.

Ôn Lương thở hổn hển, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Ôn Học.

“Nhìn cái gì, coi chừng ta móc mắt ngươi, cái loại sao chổi khắc chết cả nhà như ngươi, mà cũng xứng dùng ánh mắt như vậy để nhìn ta sao.”

Ôn Học bị ánh mắt của Ôn Lương dọa giật mình, vươn tay đẩy mạnh Ôn Lương, Ôn Lương nhất thời không để ý bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất.

Ôn Học xắn tay áo lên định cho Ôn Lương một trận, ở chốn này nếu hắn có lỡ ra tay giết chết một người, cũng không phải chuyện lớn lao gì cả.

Đột nhiên một bóng đen lao về phía Ôn Học, móng vuốt sắc bén xẹt qua, lập tức khiến cánh tay Ôn Học xuất hiện mấy vết cào thật sâu, máu tươi văng cả ra ngoài.

Ninh Thư gồng cong thân mình, nhe răng nhếch miệng như sắp sửa tấn công.

Ôn Học hơi sửng sốt, ngay sau đó đau tới mức kêu rên.

Những người khác sốt sắng đỡ Ôn Học, máu trên tay Ôn Học không ngừng chảy.

Ôn Học vừa dùng tay còn lại nâng cánh tay bị thương, vừa nhìn con súc sinh cào mình, toàn thân nó đen như mực, dính đầy tro bụi, còn có một ít bùn đất.

Hình dạng này … Thật đúng là không nhìn ra nổi là thứ gì.

“Cậu…” Ôn Lương kinh ngạc nhìn Ninh Thư.

“Đau…” Ôn Học chịu không nổi phải xuýt xoa, “Bắt con nghiệt súc đó lại cho ta.”

Ôn Lương chắn trước mặt Ninh Thư, “Vết thương trên tay ngươi nếu không nhanh chóng xử lý chắc chắn sẽ hư da thối thịt.”

Tất nhiên Ôn Học biết Ôn Lương đang đánh lạc hướng mình, nhưng miệng vết thương thật sự quá đau, nóng rát, hơn nữa con súc sinh này người ngợm lại bẩn thỉu, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ.

Trong đám người có kẻ nhìn chằm chằm Ninh Thư, nhìn một lúc lâu mới hỏi, “Nó rốt cuộc là thứ gì vậy?”

Ninh Thư khạc ra mấy tiếng chó sủa không đúng tiêu chuẩn cho lắm, “Gâu, gâu gâu…”

Ôn Lương vội vàng nói: “Các người còn không chạy nhanh đi, coi chừng ta thả chó cắn đứt cổ các ngươi.”

Mấy kẻ đứng đối diện co rúm cổ lại, Ôn Học âm ngoan nhìn trừng trừng Ôn Lương và Ninh Thư, “Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

Rồi vội vàng đi mất.

Ôn Lương thở dài, đóng cổng lớn lại, quay đầu nhìn Ninh Thư, ngồi xổm xuống nói: “Hôm nay cảm ơn cậu, nếu không mình lại phải chịu một trận đòn nữa.”

Lại?

Xem ra đâykhông phải lần đầu tiên bọn người này tìm tới cửa.

“Mình cọ lông cho cậu nhé.” Ôn Lương nhìn toàn thân dính bùn đất tro bếp của Ninh Thư.

Ninh Thư lui về phía sau một bước, không để cho Ôn Lương tắm rửa cho mình.

Nếu goan ngoãn tắm rửa xong để lộ ra bộ lông trắng kia, xác định trăm phần trăm là cô sẽ phải lên thớt lột da làm khăn lông đó.

Ôn Lương ngẫm nghĩ, cũng không cố chấp bắt Ninh Thư tắm rửa nữa.

Vẻ mặt Ôn Lương tràn ngập ưu sầu, hiển nhiên là đang lo lắng.

Ôn Lương đào một chút đồ ăn trong đất, nấu một bữa canh suông nhạt nhẽo, cho Ninh Thư một chén, để lại cho bản thân mình một chén.

Ninh Thư vươn đầu lưỡi liếm canh trong bát, bản năng đáng chết! (ノ_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui