Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Dịch: Bunnycrusher

Ninh Thư nhìn Đại Tư Tế hỏi: “Tình huống của các người, chẳng lẽ chưa từng tìm cách giải quyết?”

Trong lòng Ninh Thư vẫn nhớ mãi không quên kết giới thạch đang nằm yên lặng trong tông miếu, nếu có thể một mũi tên trúng hai con nhạn là quá tốt.

Có càng nhiều kết giới thạch, cấu trúc thế giới càng vững chắc hơn.

Đại Tư Tế nói: “Chúng ta tìm được cách giải quyết, đó là khi nào ra ngoài thì bôi thảo dược đó.”

Ninh Thư: ….

“Ý của ta là, có thể do các ngươi tự ám thị bản thân, chứ thật ra các ngươi có thể phơi nắng được.” Ninh Thư nhún vai.

Đại Tư Tế lắc đầu, “Tổ tiên cũng đã từng thử qua rồi, người đặt hài tử mới sinh mấy tháng dưới ánh mặt trời, cuối cùng đứa trẻ ấy chết mất, một hài tử nhỏ như vậy, linh trí còn chưa khai hóa, không giống như người lớn có cảm xúc, biết sợ hãi, nhưng vẫn chết đi.”

Ninh Thư: ….

Đứa nhỏ, nếu không phải vấn đề về ăn uống, chỉ có thể nói là vấn đề bẩm sinh.

Ninh Thư nuốt nước bọt, tâm nghẽn lại, “Cũng đã bao nhiêu năm trôi qua, các ngươi đã tìm được nguyên nhân chưa?”

“Không tìm được.” Đại Tư Tế lắc đầu, “Được một cái là tìm ra được chút thảo dược, có thể tạm thời bảo hộ chúng ta trước ánh nắng mặt trời.”

Ninh Thư mắt trợn trắng tới không nhìn thấy đồng tử.

Không, ta không…

Mỗi lần đi ngang qua tông miếu, Ninh Thư đều không nhịn được thở dài đấm ngực.

Hoàn toàn đoạn tuyệt tư tâm này thôi, thôn dân ở đây không thể rời được cục đá này.

Nhưng đồng thời đây cũng là một việc hoàn toàn nguy hiểm, tựa như một đứa trẻ trên người đầy vàng bạc châu báu lạc giữa phố xá sầm uất đầy người qua lại.

Người không biết nhìn hàng coi như xong, lỡ gặp phải người biết nhìn hàng, như Hiên Viên Hạo chẳng hạn, có quyền có thế có binh lực, muốn cướp đồ của ngươi chỉ cần búng tay là được.

Chỉ có điều, người ta có thể tồn tại đến bây giờ, chắc là có biện pháp ứng phó gì đó.

Trăn Trăn lớn rất nhanh, quần áo mặc rất nhanh đã chật.

Đừng nghĩ thôn này lạc hậu, quần áo và trang sức tuy không đa dạng phong phú, nhưng đồ ăn thức uống không hề kém chút nào.

Những món ăn dân dã, các đặc sản vùng núi, thức ăn của Trăn Trăn thật sự đầy đủ dinh dưỡng.

Không chỉ uống sữa bò, thôn dân còn đưa tặng nấm, Ninh Thư băm cùng thịt, đút Trăn Trăn ăn mỗi ngày.

Hơn nữa Ninh Thư thường truyền vài tia linh khí vào thân thể Trăn Trăn.

Thân thể không quá rắn chắc nhưng đầy năng lượng.

Trăn Trăn lớn lên trắng hồng mũm mỉm, Ninh Thư còn dùng tơ hồng bện tóc cho bé, nhìn bên ngoài ngoan ngoãn tới động lòng người, đi đến đâu cũng khiến các đại nương và tiểu tức phụ không nhịn nổi nâng niu xoa bóp mấy cái.

Còn có không ít nam hài, mỗi ngày đều vây quanh Trăn Trăn, ngỏ ý địu bé giúp Ninh Thư.

Ninh Thư: …

Bọn quỷ nhỏ một bụng “hảo tâm” đen ngòm.

Lúc này Trăn Trăn đã có thể bập bẹ gọi Ninh Thư một tiếng nương.

Có dân làng thấy quần áo Trăn Trăn cộc đi nhiều, lập tức tặng quần áo cũ cho Ninh Thư, kêu cô sửa lại cho bé mặc.

Ninh Thư nhận lấy, trong thôn này, vì họ không thể đi ra ngoài, vải vóc là thứ rất trân quý, hơn nữa vì địa hình hiểm trở nên không có thương nhân nào biết đến nơi này, cũng sẽ không đến đây trao đổi đồ vật.

Mà tính ra dù có bán được, thôn dân cũng không dùng tiền.

Ninh Thư muốn tới thành trấn mua một ít đồ vật, khoảng cách quá xa, cả đi lẫn về cũng phải mất tới hai ba ngày.

Ninh Thư định mua ít vải bố để làm quần áo cho Trăn Trăn.

Trong thôn nghe vậy, lập tức có một ít người tới nhờ Ninh Thư mua đồ, bọn họ đã không ra ngoài lâu lắm rồi.

Ninh Thư một mực đáp ứng.

Ninh Thư tới dược đường trước để bán nhân sâm, tiền bán được đều mang đi mua sắm bốn phía.

Mua xong đồ đạc thì quay lưng trở về.

Nhưng Ninh Thư vẫn nán lại, đi vòng quanh mấy lần, vì cô phát hiện có kẻ theo dõi.

Nhân sâm là đồ hiếm giá mắc, có một lượng lớn nhân sâm trên người như vậy, dĩ nhiên khó tránh khỏi một vài kẻ không có mắt mơ ước, đương nhiên cũng không bài trừ dược đường bên kia muốn đen ăn đen.

Ninh Thư cõng Trăn Trăn, lượn qua lượn lại trong chợ mấy lần, mua không ít đồ dùng, bột mì, một chút gạo, còn có một ít hạt giống trồng rau dưa hoa quả.

Người phía sau theo đuổi không ngừng, Ninh Thư vẫn bình tĩnh đạm mạc, tiếp tục mua đồ người dân trong thôn nhờ vả.

Vừa kéo bao lớn bao nhỏ ra khỏi trấn, Ninh Thư bị bốn tráng hán chặn lại.

Ninh Thư đặt đồ xuống đất, ngước nhìn bốn người này, siết nhẹ tay chuẩn bị giao chiến.

“Đưa tiền ra đây.” Một tên trong đó hung ác nhìn Ninh Thư, vươn bàn tay thô tráng ra.

Ninh Thư bĩu môi, “Ta thiếu tiền ngươi khi nào vậy?”

“Nói nhảm ít thôi, giao tiền ra mau, bằng không ngươi sẽ không trái ngon mà ăn đâu.” Tráng hán lạnh lùng nói, còn chỉ vào Trăn Trăn trên lưng Ninh Thư, “Coi chừng hài tử của ngươi bị bán đi bây giờ.”

Trăn Trăn ngước đôi mắt đen to tròn nhìn chằm chằm bốn người này, dường như không biết tụi này muốn làm gì, cười ha ha thật lớn.

Trăn Trăn là một đứa nhỏ không sợ người lạ.

Ninh Thư giật giật cổ, phát ra tiếng răng rắc.

Vóc người to khỏe như vâm, không đi làm việc đàng hoàng, cứ nhất định đi trấn lột cơ.

Ninh Thư chẳng thèm dùng tới một phần sức mạnh đã dập ngã mấy gã này xuống đất, không gượng dậy nổi.

Bốn tên ôm bụng, khổ sở kêu rên, nằm trên đất lăn qua lăn lại.

Ninh Thư cầm bao lên, dẫm chân lên bàn tay mấy kẻ này, ra sức nghiền nghiền, mỗi chân một bàn tay.

“Ai da, đau!!!”

“Tay! Tay!”

Chúng đau đớn cầm lấy tay mình, nơi bị Ninh Thư dẫm qua tím ngắt, mu bàn tay sưng tím cả lên.

Ninh Thư tủm tỉm cười, “Lần sau ta còn nhìn thấy các ngươi cướp bóc, ta sẽ dẫm tay các ngươi thành bánh luôn.”

Bốn người hoảng hốt bỏ chạy, Ninh Thư mang đồ vật thủng thẳng quay trở về.

Về tới thôn, những người nhờ Ninh Thư mua đồ không có tiền trả Ninh Thư, lấy thịt trong nhà hoặc da thú để đổi đồ với Ninh Thư.

Ninh Thư cũng chấp nhận trao đổi, định bụng khâu một cái áo khoác da nhỏ cho Trăn Trăn.

Da thú là đồ quý.

Nhưng tới lúc làm quần áo, Ninh Thư mới phát hiện bản thân lại không giỏi về nữ công gia chánh.

Những chuyện như làm quần áo, giày dép đối với Ninh Thư là cực khó.

Ninh Thư miễn cưỡng may cho Trăn Trăn một cái quần nhỏ, còn những bộ phận khác, Ninh Thư chỉ có thể nhờ người khác hỗ trợ.

Ninh Thư ở bên cạnh nhìn người ta học xe chỉ luồn kim, không cầu thành hiền thê lương mẫu, cũng không cầu thêu thành bướm thành hoa.

Chỉ cầu về sau lỡ quần có thủng đít còn biết đường mà sửa.

Lỡ gặp phải hoàn cảnh khó nhằn, còn có thể dùng đến được.

Vì một tương lai tốt đẹp sau này, nếu bây giờ ngại phiền toái, về sau cũng chỉ có thể luống cuống không biết làm sao.

Sau này Ninh Thư còn làm cho mình mấy bộ quần áo, tuy rằng không được đẹp cho lắm, nhưng được ở chỗ ăn mặc thoải mái dễ vận động.

Dù sao ở nơi như thế này, chẳng có mấy ai để ý đến việc quần áo có đẹp hay không, thoải mái thực dụng là được.

Về cơ bản cô cũng đã có thể may vá.

Thân thể của Đại Tư Tế càng lúc càng không ổn, đặc biệt là sau mùa đông, dường như cả ngày nằm trên giường.

Đại Tư Tế gọi Ninh Thư vào gặp mặt, nói với Ninh Thư sau khi hắn đi, cin cô ở lại hỗ trợ chiếu cố truyền nhân của mình, Đại Tư Tế đời kế tiếp.

Bên mép giường là một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi đang ngồi xổm, mặt đầy nước mắt nhìn Đại Tư Tế.

Ninh Thư bắt mạch cho Đại Tư Tế, cảm thấy cạn lời, nói: “Thật sự là ông không gắng được nữa hay là đang dọa chính mình vậy, thân thể tuy có suy yếu nhưng cũng chưa tới mức yếu muốn chết.”

“Thân thể của ta tự ta rõ ràng.” Đại Tư Tế nói, “Lần trước sau khi Hiên Viên Hạo giải cổ, thân thể của ta đã bị phản phệ.”

Ninh Thư nhớ rõ, lần đó Đại Tư Tế còn phun một ngụm máu lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui