Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Dịch: Phong Thanh

La Giang cảm thấy trần đời không ai xui bằng hắn lúc này.

Đêm động phòng hoa chúc cũng chẳng được như ý muốn.

“Hệ thống, cuối cùng là sao, chỉ còn một chút, một chút nữa là ta đã thành công rồi.” La Giang ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu.

Hắn ức tới ứa nước mắt.

“Này, hệ thống, hệ thống…” La Giang quệt nước mũi nói.

Sau một lúc lâu, hệ thống chinh phục mỹ nữ mới lên tiếng: “Ta đã chữa khỏi bộ phận sinh dục của ngươi, còn việc vì sao mọi việc lại thành ra thế này ta cũng không biết.”

La Giang tức khắc trợn tròn hai mắt, ấy thế mà hệ thống lại thản nhiên nói không biết, nào có lý nào lại như vậy.

Sao có thể thế được, La Giang cảm thấy hệ thống rất toàn năng, làm gì có thứ gì mà hệ thống không biết, không làm được đâu, hệ thống chính là chỗ dựa duy nhất của hắn.

Ấy vậy mà lúc này đây hệ thống lại nói là nó không biết.

“Vậy ngươi xem thử xem, rốt cuộc thì sao cơ thể ta lại trở nên thế này.”

“Ngươi rà quét thân thể của ta đi, nhất định sẽ tra ra trên người ta có vấn đề gì.”

La Giang nôn nóng ra lệnh với hệ thống.

Hệ thống lạnh lùng trả lời: “Việc rà quét sẽ tiêu tốn năng lượng, cơ thể con người là thực thể cực kỳ tinh vi, nếu rà quét thì ta sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Việc này ta không làm.”

La Giang sụp đổ, “Sao ngươi lại lạnh lùng như vậy, đệ đệ của ta giờ thành đồ trang trí thì sao có thể hoàn thành được nhiệm vụ.”

“Đó là chuyện của ngươi, lúc trước ta đã điều trị cho ngươi một lần, tiêu tốn rất nhiều năng lượng của ta. Bây giờ lại rà quét, rồi chữa trị thân thể của ngươi sẽ lại càng hao phí rất nhiều năng lượng của ta.”

“Đã bao lâu rồi nhưng ngươi vẫn chưa hoàn thành được một nhiệm vụ nào, ngược lại còn lãng phí rất nhiều năng lượng của ta.”

La Giang vô cùng hụt hẫng. Hắn lái xe đến công ty cho thuê xe, giao xe trả tiền, ví của hắn đã không còn đồng nào.

Nhà trọ không thể ở, xem ra chỉ có thể về nhà.

La Giang lê thân tàn về nhà, mặt xám như tro, lòng hắn lại đọc điếu văn cho tiểu đệ đệ của mình. Ngay cả lời trách mắng của ba La, hắn cũng không để ở trong lòng.

Về đến nhà, lập tức nhốt mình ở trong phòng.

La Giang vẫn không từ bỏ ý định, cảm thấy là do đối mặt với mỹ nữ nên mới xảy ra tình huống như vậy.

Tất cả chỉ là do hắn quá kích động và khẩn trương thôi.

La Giang lấy một quyển playboy ra, nhìn hình ảnh trên đó.

Tiểu đệ đệ của hắn bắt đầu nghênh ngang ngóc đầu dậy, uy phong lẫm liệt.

La Giang dùng tay nắm lấy, còn định làm thử một lần.

Nhưng khi vừa chạm tay vào, đệ đệ của hắn ngay lập tức phun ra ào ạt, bắn tung tóe vào cuốn tạp chí.

Cả người như bị sét đánh trúng, sau đó hắn gầm rú như người điên, xé nát cả cuốn tạp chí.

Hung hăng giẫm đạp mảnh vụn dưới sàn.

Lúc này vốn là buổi tối, động tác của La Giang gây tiếng động rất lớn, ba La hỏi hắn làm sao vậy, ở trong phòng làm trò gì đấy?

La Giang gào lớn, lửa giận phát tiết hết lên trên người ba La.

“Sao tôi có thể có chuyện gì được, có phải ngày nào các người cũng trông ngóng tôi xảy ra chuyện, các người mới vừa lòng đúng không. Tôi có phải con của hai người không vậy?”

Ba La ném ghế về phía La Giang, “Đêm nào mày cũng không về nhà, ra ngoài lêu lổng, giờ trở về còn muốn phá nhà phá cửa. Có phải giờ tao không nói được mày đúng không, mày còn nhớ tao là ba của mày không, hay giờ mày muốn trèo lên đầu lên cổ tao ngồi rồi thành ba tao luôn hả, thằng mất dạy kia?”

La Giang nhặt ghế trên mặt đất lên, liều mạng quăng quật, động tĩnh rất lớn khiến cho cả tầng trên tầng dưới đều nghe thấy hết.

Ba Hồ gõ cửa nhà họ La.

Mẹ La ra mở cửa, nói với ba Hồ: “Anh khuyên nhủ giúp với.”

Ba Hồ đi vào trong phòng, nhìn thấy hai cha con đang giằng co, trên sàn nhà hỗn loạn thành một đống.

“La Giang, sao cháu dám động tay động chân với ba mình?” Ba Hồ hỏi.

La Giang quay đầu nhìn chằm chằm ba Hồ, tóc mái che khuất đôi mắt hắn, nhìn sơ không khác gì đôi mắt của quỷ dữ.

“Việc nhà thằng này liên quan chó gì tới ông. Đừng tưởng thằng này không biết, ông vào đây xem náo nhiệt.” Giọng La Giang tràn ngập vẻ khinh thường.

Ba Hồ cũng không tức giận, chỉ nói: “Mặc kệ thế nào, chú cũng là trưởng bối của cháu, sao cháu có thể nói vậy với người lớn được, dù sao đi chăng nữa cháu cũng là sinh viên đã tốt nghiệp đại học, chữ nghĩa đã học chạy đi đâu hết rồi vậy hả.”

La Giang ngang bướng nói: “Thằng này không ăn cơm nhà ông, cũng chẳng xài tiền nhà ông, ông có tư cách chó gì dạy bảo thằng này.”

“Chú không có dạy bảo cháu, việc nào ra việc đấy đừng có ăn quàng nói xiên.”

Ba Hồ cạn lời, thấy ba La ôm ngực thở dốc, vội vàng khuyên bảo: “Lão La, bình tĩnh lại, đừng nóng.”

Ba La xanh mặt, hô hấp dồn dập, giống như bị tăng huyết áp.

“Lão La à.” Mẹ La vội vàng chạy lấy thuốc cho ba La uống.

La Giang cũng bị dọa, tuy hắn hơi mất kiên nhẫn với ba mẹ mình, nhưng nếu ba hắn thật sự xảy chuyện gì thì hắn sẽ cực kỳ hối hận.

Hiện tại, hắn chỉ có thể dựa vào ba mẹ để sinh tồn.

Con cái thời nay, muốn được tự do như trẻ em nước ngoài nhưng lại không có tính độc lập như người ta.

Thứ gì cũng muốn, sao không lên trời hái sao luôn đi.

Ba La ngồi xuống sô pha, còn mẹ La giúp ông hạ hỏa.

Ninh Thư và mẹ Hồ cũng qua nhà họ La, vừa tới cửa đã nhìn thấy cảnh này.

Ninh Thư nhìn sắc mặt tối tăm của La Giang, cả người hắn như bị bóng tối bao phủ.

Mấy hôm trước, La Giang còn sáng lạn rộ vẻ đào hoa, nhưng bộ dạng hiện giờ, chỉ sợ đã biết cơ thể có vấn đề.

Ba Hồ nói với La Giang: “Còn không mau xin lỗi ba cháu đi.”

La Giang ngạnh cổ, xoay người đi vào phòng ngủ.

Ba La mệt mỏi, hổn hển nói với ba Hồ: “Lại để ông chê cười rồi.”

“Con cháu có phúc riêng của con cháu, chúng nó trẻ người non dạ, không hiểu chuyện là bình thường. Đàn ông con trai muốn chúng nó hiểu chuyện cũng hơi chậm.”

Ba La thở dài, “Thằng này, nó, ài..”

Ba Hồ ngại nên cũng không tiếp tục ở nhà họ La nữa.

Mẹ Hồ và Ninh Thư theo chân ba Hồ trở về.

Sau khi vào nhà, mẹ Hồ lắc đầu nói: “Không ngày nào yên được với cái thằng này.”

“Suy cho cùng thằng La Giang nó có vấn đề gì thế, chẳng lẽ ở nhà nhiều nên lú lẫn, mụ mẫm hết đầu óc rồi à?” Ba Hồ nghĩ mãi không ra, sao thằng nhóc này lại có thể hỗn hào, bậy bạ trước mặt người lớn thế được.

Hoàn toàn không quan sát gì cả, muốn nói cái gì thì nói cái đó.

Người không có tự tin lại không có vốn liếng làm tăng giá trị bản thân, có nói gì cũng sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy không hiểu chuyện, chưa trưởng thành.

Ninh Thư thấy chuyện này hết sức bình thường, bởi La Giang là kẻ tự cao tự đại.

Giờ hắn lại có hệ thống bên người, cho nên sẽ càng cảm thấy bản thân như superman, cơ bản là chẳng để ai vào mắt.

Ngày hôm sau, ba La lại kéo thân thể mệt mỏi đi làm.

Còn La Giang cầu xin hệ thống cả đêm, hệ thống cũng không đồng ý giúp hắn rà quét cơ thể, tìm ra chỗ có vấn đề, cũng không chịu hỗ trợ chữa trị cơ thể cho hắn.

La Giang không có cách nào khác, cơ thể có bệnh thì phải đi bệnh viện.

La Giang tìm nữ bác sĩ, tụt quần nói thân thể của hắn có vấn đề, nhất định là sau khi phẫu thuật xảy ra vấn đề.

Nữ bác sĩ: …

Chỗ nhạy cảm của tên này sao lúc nào cũng có chuyện vậy.

Cứ cách một khoảng thời gian, hắn lại đến bệnh viện kiểm tra bộ phận này.

La Giang nói tình huống của hắn, để cho nữ bác sĩ nghĩ cách. Hắn không muốn làm tay súng siêu tốc nữa, nếu không làm sao chinh phục được mỹ nữ đây.

La Giang cho rằng lần phẫu thuật kia xảy ra sai lầm, mới khiến cơ thể hắn trở nên như vậy.

La Giang chơi xấu muốn nữ bác sĩ phải phụ trách.

Trong lòng nữ bác sĩ cũng thấy không vui, đã vất vả phẫu thuật cho hắn, lại còn ứng cả tiền thuốc men.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui