Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Dịch: homnaytoibidien

Ninh Thư nói những lời này với Alvis, cũng là để nhắc nhở với chính mình.

Ở trong hoàn cảnh như này, nào ai có thể dễ dàng chịu đựng nổi.

Tới lúc bụng đói cồn cào, ngay tới cả ngón tay của mình cũng phải gặm.

Ninh Thư nhắc lại tâm nguyện của Elisa.

Có thể rời khỏi chốn này, trở thành cơ giáp sư cao quý, có thể giúp em trai đứng dậy được, cuối cùng có thể sống với em trai ở tinh cầu khác tốt đẹp hơn Selde này tới cuối đời.

Alvis lại nói: “Chúng ta thật sự không có cách nào rời khỏi nơi này.”

Ninh Thư: →_→

Hiện thực thật tàn khốc, nhóc để chị đây suy nghĩ kỹ lại một lần nữa có được không.

“Cũng chưa chắc, mặc kệ thế nào, chị cũng sẽ mang Alvis rời khỏi hành tinh Selde này.”

Nếu không thể đưa Alvis rời khỏi đây, sao cô có thể hoàn thành nhiệm vụ được.

Nơi này quả thực không phải chỗ để con người sinh sống.

Sớm hay muộn thì tinh cầu Selde cũng sẽ không thể chứa thêm rác thải nữa, sau đó theo như số phận an bài, “bùm” một phát bay màu cả một hành tinh.

Nếu thật sự tinh cầu Selde phát nổ, vô vàn tấn rác thải sẽ trôi nổi trong vũ trụ.

Ninh Thư kiên định nói: “Nhất định sẽ được, chúng ta nhất định sẽ rời khỏi được nơi này.”

Ninh Thư lạnh tới độ hai hàm răng đập vào nhau vang lên tiếng canh cách, mà Alvis bên cạnh cũng không ấm áp hơn gì cô.

Ban đêm, quả thật là một buổi khảo nghiệm quá lớn.

Ninh Thư cũng không biết sao mình có thể thiếp đi ngủ được, hôm sau vì nóng mà tỉnh dậy.

Ninh Thư:…

Ninh Thư thật muốn cào đất ăn vạ, mẹ nó nhiệt độ không thể cố định theo mùa à?

Lúc mặt trời hé lộ, ánh nắng trực tiếp chiếu lên mọi ngóc ngách của tinh cầu Selde, không có thứ gì giúp ngăn cản sức nóng cũng như những bức xạ chiếu xuống Selde.

Cũng không có tầng ozone lọc tia tử ngoại và giúp hạn chế nguy hại từ ánh sáng mặt trời.

Mặt trời xuất hiện được khoảng tầm một giờ, độ nóng trên mặt đất có thể khiến cho lòng bàn chân tiếp xúc với mặt đất bị bỏng nặng.

Ninh Thư không bao giờ yêu thích nổi loại thời tiết này.

Alvis nằm cạnh Ninh Thư cũng mướt mát mồ hôi.

Ninh Thư giúp cậu thay quần áo, sau đó ôm eo giúp cậu ngồi lên trên xe lăn.

Làm xong xuôi mọi việc, Ninh Thư mệt tới ngộp thở, đưa nước cho Alvis.

Ninh Thư cũng uống hết một chén nước, sau đó quay sang nói với Alvis: “Em ở nhà ngoan, chị đi kiếm thức ăn đây.”

Phải đi bới rác, nếu lại không tìm thấy đồ ăn, cả cô lẫn Alvis đều phải chịu cảnh đói bụng.

Đến nỗi thứ đó có sạch hay không, trước nguy cơ sinh tồn điều đó cũng đã không còn là vấn đề quan trọng.

Alvis nói: “Chị ơi, trong lu hết nước rồi.”

Ninh Thư đến gần lu nước nhìn vào trong, không còn chút nước nào, dưới đáy lu chỉ còn lại bùn đất.

Ninh Thư vần lu nước nằm xuống, đổ hết bùn đất trong lu ra, sau đó cầm nồi méo đi múc nước.

Gần nhà cô có một con sông nhỏ, nguyên chủ Elisa luôn tới sông này để lấy nước.

Ninh Thư đứng ở bờ sông, cả người đều Sparta.

Nước sông nhỏ này vô cùng vẩn đục, nhìn từ xa chẳng khác gì bùn lầy, đã vậy trên mặt sông còn có rất nhiều rác thải đang trôi nổi xuôi dòng.

Có người còn nhảy xuống sông tắm giặt.

Ninh Thư:…

Uống nước ở đây, hấp thụ vào người bách bệnh, sau đó trực tiếp game over.

Ninh Thư biết hoàn cảnh của tinh cầu Selde cực kỳ tồi tệ, nhưng mọi việc xảy ra cứ liên tục, liên tục làm đổi mới nhận thức của Ninh Thư.

Thứ nước mà Elisa và Alvis uống chính là loại nước này.

Ninh Thư che mặt.

Thời tiết nóng tới khó thở, Ninh Thư mới đứng một lúc, mà mồ hôi đã lả tả rơi xuống đất.

Mà thôi, bỏ qua đi, ít nhất bây giờ còn có nước để mà uống, chưa tới mức độ phải chắt nước tiểu ra để uống.

Ninh Thư đến bờ sông, dùng tay đẩy rác thải đang trôi nổi trên mặt nước ra, chầm chậm dùng nồi múc nước lên, để phần nước trong hơn phía trên tiến vào bên trong nồi.

Lấy đầy một nồi nước, Ninh Thư lập tức bưng nồi quay về nhà, cứ như vậy cho tới khi lu nước được đổ đầy.

Thời tiết vốn dĩ nắng nóng, Ninh Thư lại phải chạy rất nhiều lần mới đổ đầy được lu nước.

Đổ đầy nước vào lu xong, Ninh Thư mệt tới nỗi thè lưỡi ra để thở, nghỉ ngơi một lúc, mới lau mồ hôi trên mặt, đứng dậy ra ngoài bới rác.

Ninh Thư nói với Alvis: “Chị ra ngoài đây, em ở nhà một mình nhớ phải cẩn thận, khi nào chị tìm được đồ ăn lập tức sẽ về nhà với em.”

Alvis gật gật đầu, “Chị cũng phải cẩn thận đấy, không tìm được đồ ăn thì cũng đừng sốt ruột, nếu có kẻ nào lại muốn cướp đồ ăn của chị, thì chị cũng đừng tranh chấp với người ta, nếu không lại bị đánh đòn.”

“Chị biết rồi.” Ninh Thư cầm một tấm vải bố, cột lên trên đầu.

Ánh mặt trời ở đây thật quá độc.

Ninh Thư tìm được một núi rác có bóng râm, cô ngồi xếp bằng trên mặt rác, bắt đầu tu luyện.

Không có thể lực, chẳng làm được trò trống gì.

Chạy hai bước đã mệt tới thở dốc, lại còn có rất sợ lạnh.

Nếu có khí kình, là có thể kháng hàn.

Môi trường sinh tồn này thực sự quá ác liệt.

Ninh Thư tu luyện một thời gian, mồ hôi chảy dài trên trán, tới khi mở to mắt, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Chẳng có tác dụng gì, không có tí xíu linh khí nào hết, đã vậy cô cũng chẳng kiếm đủ đồ ăn để chiết xuất ra năng lượng.

Đến nỗi những tu chân bí tịch, Ninh Thư cũng có đấy, nhưng không có linh khí, thì cái gì cũng không triển khai được.

Võ công bí tịch, đều phải hấp thụ khí trong không khí, khí này chính là linh khí, là năng lượng mà cô cần.

Nhưng lại không có cách nào hấp thu được.

Có lẽ không còn bao lâu nữa, tinh cầu Selde sẽ không còn thích hợp với sự sống của nhân loại.

Ninh Thư nhắm mắt, lại bắt đầu tu luyện, cũng không biết lãng phí bao nhiêu thời gian, Ninh Thư không những không hấp thụ được linh khí vào trong người, ngược lại bởi vì thường xuyên vận hành tâm pháp, một ít khí bẩn đã tiến vào trong thân thể.

Ninh Thư vỗ vỗ ngực, ho khan hai tiếng, ho ra từng luồng khí đen.

Đây thực sự là một việc khiến con người ta bi thương.

Ninh Thư hiện đang trông cậy vào điểm thuộc tính của mình để giúp cơ thể này nhận được chút ưu đãi.

Nhưng yếu nhớt thế này sao có thể điều chỉnh được đây.

Làm thế nào mới có thể rời khỏi hành tinh Selde này được.

Ninh Thư không tu luyện nữa, chuyển sang đi bới rác khắp nơi, xem xem có thể kiếm được thứ gì bỏ vào miệng không.

Nhiệm vụ càng ngày càng vi diệu, càng ngày càng khó làm.

Ninh Thư ở trong thâm tâm cầu nguyện bản thân nhanh chóng tìm được thứ gì đó để ăn.

Mấy thứ rác lớn Ninh Thư không thể mò vào được.

Giờ Ninh Thư chẳng khác gì chuột cống, để được sống sót, không ngừng tìm kiếm thức ăn trong núi rác vô tận.

Ninh Thư cũng muốn trở thành nữ vương, nhưng điều kiện hiện giờ lại không cho phép.

Ánh mặt trời đang thiêu đốt cơ thể Ninh Thư, cô có cảm giác phía sau lưng bị phỏng rồi, nóng rực và đau đớn.

Mu bàn tay đỏ bừng.

Ninh Thư thấy đầu váng mắt hoa, cũng không biết phải tìm mất bao lâu, Ninh Thư mới kiếm được một cái lọ, hình như là lọ đựng dưa muối.

Ninh Thư kinh ngạc, người ở thời đại Tinh Tế còn ăn dưa muối?

Ninh Thư lau tay lên quần áo trên người, mở nắp hộp ra, thò ngón tay vào lọ túm lấy đồ trong lọ để lên mũi ngửi, ẹc, chua lòm, có vẻ thật sự là đồ chua.

Bên trong còn có một ít trái cây, cộng thêm một ít đồ ăn lạ.

Song, chỉ cần ăn được là được, cất đi, về nhà dùng nước sôi nấu ăn, có thể khử trùng tiêu độc.

Ít nhất ở nhiệt độ 90 cho tới 100 độ C, nước có thể tiêu diệt được một ít vi khuẩn.

Cho dù những vi khuẩn đó có giết chết họ, thì họ cũng chẳng còn cách nào, không ăn cũng chỉ còn đường chết đói.

Ninh Thư ôm lọ chuẩn bị đi về nhà, thu hoạch được thứ này cũng được coi là quá mĩ mãn.

Ninh Thư chưa đi được bao xa, lại có một đám đầu củ cải xông tới, bao vây lấy Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn chằm chằm đám nhóc, sao lũ nhóc này lúc nào cũng bám theo đít cô vậy.

Có phải thấy cô dễ bắt nạt nên được bước lấn tới không, lần trước để cho mấy đứa đoạt đồ, đó là do cô chưa hiểu đầu cua tai nheo, chuyện gì đang xảy ra có được không, còn lần này, có nói thế nào đi chăng nữa cô cũng không để cho bọn nhóc này cướp của cô thêm một lần nữa.

Thằng nhóc cầm đầu nhìn chằm chằm cái lọ trong ngực Ninh Thư, đôi mắt bắn ra tia sáng lấp lánh, nước miếng chực trào ra ngoài miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui