Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Dịch: BunnyCrusher

Lư Quân Ninh vào chủ viện, thăm Lư Minh Huyên, Lư Minh Huyên nổi bão trong phòng, “Ta không cần nàng ta tới thăm, bảo nàng ta cút, cút ngay cho ta.”

Lư Minh Huyên nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng cắt không còn giọt máu, lăn lộn mệt mỏi cả đêm, giờ vẫn như đứa trẻ nhỏ thừa sức la hét.

Sắc mặt vốn dĩ tái nhợt bởi vì kích động giờ lại đỏ ửng lên, Lư Minh Huyên ôm bụng, cơ thể đau tới mức khó có thể chịu được, mới không dám kích động thêm nữa.

Lư Quân Ninh ở ngoài cửa nghe được lời của Lư Minh Huyên, sắc mặt bình tĩnh, nhếch miệng, nhàn nhạt nói: “Nếu đại tỷ tỷ không muốn thấy ta, vậy lần sau ta tới thăm tỷ vậy.”

Lư Quân Ninh xoay người rời đi, không có chút ý tứ nghẹn khuất nào do bị từ chối.

“Mẫu thân, nhất định là do tiện nhân Lư Quân Ninh kia hại con, nhất định là nàng.” Lư Minh Huyên khóc lóc nói với Vân di nương.

Vân di nương nhẹ nhàng vuốt tóc Lư Minh Huyên, “Nương sẽ không để con bị hại không rõ ràng vậy đâu.”

“Tỷ, tỷ yên tâm, đệ sẽ thay tỷ báo thù.” Lư Tĩnh Huy vỗ vỗ ngực mình.

Lư Tĩnh Huy chỉ có bảy tám tuổi, lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, hơn nữa trong phủ chỉ có một mình hắn là con trai, nên Lư Viễn Phàm vô cùng sủng ái.

Vân di nương có thể phù chính hay không, không chỉ nhờ vào việc nữ nhi có thể gả cho một nam tử thân phận cao quý, mà còn nhờ vào cả nhi tử Lư Tĩnh Huy này nữa.

Lư Tĩnh Huy là con trai độc nhất của Lư phủ, nếu muốn để cho Lư Tĩnh Huy kế thừa gia nghiệp, vì tiền đồ của hắn, nhất định phải cho Lư Tĩnh Huy trở thành con vợ cả.

Lư Tĩnh Huy ở trong phủ muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, thấy tỷ tỷ mình bị bắt nạt lập tức cầm cung lao ra ngoài.

Lư Tĩnh Huy chạy tới viện của Lư Quân Ninh, giương cung, trực tiếp nhắm vào Lư Quân Ninh bắn tới.

Nếu bị viên đạn này đánh trúng vào người, khẳng định sẽ sưng to một mảng, bị thương không nhẹ.

Lư Tĩnh Huy đắc ý dào dạt, chuẩn bị nhìn cảnh nhị tỷ tỷ khóc lóc thảm thiết.

Viên đạn rất nhanh bay về phía Lư Quân Ninh, trên mặt Lư Quân Ninh vẫn là vẻ thanh lãnh.

Nha hoàn bên người Lư Quân Ninh lập tức chắn trước mặt nàng, hai mắt nhắm chặt.

Chờ tới khi viên đạn gần như chạm vào mặt nha hoàn, lại có một cục đá khác bắn qua, đánh trật hướng đi của viên đạn, không gây tổn hại tới một cọng lông nào của Lư Quân Ninh.

Lư Tĩnh Huy ngẩn người, lập tức móc ra viên đạn khác bắn về phía Lư Quân Ninh.

Thần sắc Lư Quân Ninh tràn đầy lệ khí, bén nhọn vô cùng.

Viên đạn vẫn không đánh tới trên người Lư Quân Ninh.

Lư Quân Ninh sâu kín liếc qua chỗ Lư Tĩnh Huy, “Làm nam tử Lư gia mà lại không có thể thống phép tắc gì cả, chỉ là con của vợ lẽ, thấy đích nữ tỷ tỷ cũng không biết hành lễ.”

Do không làm gì được đối phương, nên Lư Tĩnh Huy tức muốn chết, trực tiếp phản bác nói: “Ngươi là thứ gì, cũng xứng để bổn thiếu gia đây phải hành lễ, ngươi dám bắt nạt tỷ tỷ của ta, ta phải dạy dỗ ngươi.”

“Giờ ngươi quỳ xuống trước mặt ta, học chó sủa một tiếng, ta mới tha.” Lư Tĩnh Huy tự tìm cho mình một bậc thang xuống đài, đánh vài lần không trúng, thật sự quá mất mặt.

Lư Quân Ninh lạnh lùng cong khóe miệng, “Kiêu ngạo ương ngạnh quá nhỉ.”

Lư Quân Ninh híp mắt nhìn chằm chằm Lư Tĩnh Huy, nếu con của nàng ta còn sống, sẽ chậm rãi lớn lên, nàng ta sẽ dạy dỗ nó thật tốt, cho nó những gì tốt nhất.

Nhưng cuối cùng lại bị Lư Minh Huyên hại chết.

Lư Tĩnh Huy bị ánh mắt đánh giá của Lư Quân Ninh làm cho sợ hãi, nói một hai câu tàn nhẫn rồi xoay người bỏ chạy.

Gã sai vặt theo sau Lư Tĩnh Huy, rất sợ hắn xảy ra chuyện gì.

Lư Quân Ninh nhìn bóng lưng Lư Tĩnh Huy, trên người mặc cẩm y hoa phục, chẳng khác gì tiểu tiên đồng.

Nhưng lại là một kẻ có tâm địa ác độc, là một thằng nhóc kiêu ngạo ương ngạnh bị chiều hư.

“Tiểu thư không sao chứ.” Nha hoàn run giọng hỏi.

“Không có chuyện gì, những chuyện như thế này, sau này không cần che chắn trước mặt ta.” Lư Quân Ninh nhìn nha hoàn, “Ta biết ngươi trung tâm.”

Lư Minh Huyên không sai biệt lắm dưỡng bệnh nửa tháng mới ra khỏi phòng, Ninh Thư nhìn Lư Minh Huyên đang ngồi trên ghế, sắc mặt nàng ta còn hơi tái nhợt, cằm gầy đi hẳn, như bệnh nặng mới khỏi.

Ánh mắt Lư Minh Huyên nhìn Lư Quân Ninh mang theo thân thiết, song vẫn không áp xuống được cảm giác chán ghét và oán hận.

Lư Quân Ninh vẫn là dáng vẻ thờ ơ.

Tia lửa điện giữa hai người vang lên rẹt rẹt.

Ninh Thư đối với không khí quái dị giữa hai người này chẳng có tí quan tâm nào, cho dù hai người kia có đấu tới chết, mí mắt cô cũng sẽ chẳng buồn chớp lấy một lần.

Dù sao giữa hai người kia, thế nào cũng phải có một người chết mọi chuyện mới kết thúc được, có nàng thì không có ta, có ta thì không có nàng.

Liễu tiên sinh không đến Lư phủ, vì gần đây bà ta dính phải lời đồn có quan hệ mập mờ với nam nhân.

Liễu tiên sinh tới giờ vẫn chưa thành thân, từ sau khi xuất cung, lập tức trở thành tiên sinh dạy dỗ các tiểu thư nhà giàu.

Giờ có vấn đề về đức hạnh, tự nhiên không thể làm tiên sinh dạy dỗ nữa, các nhà giàu thế gia quý tộc chẳng ai lại để người như vậy đến dạy nữ nhi của mình.

Vân di nương đau đầu vô cùng, nữ nhi còn đang dưỡng bệnh trên giường, lúc này Liễu tiên sinh lại xảy ra vấn đề, Vân di nương đành phải sa thải bà ta, ngay cả lương cũng không đưa.

Chuyện này không cần nghĩ cũng biết là do ai làm, nghe nói Liễu tiên sinh đến tiểu quan tìm nam nhân.

Liễu tiên sinh đã rơi vào ao phân, cho dù có muốn tẩy cũng không thể tẩy sạch.

Có tiên sinh hay không đối với Ninh Thư cũng không có vấn đề gì, chỉ là không có tiên sinh tới dạy, buổi sáng còn có thể nán lại trên giường được thêm một lúc.

Ngày ngày Ninh Thư đều ở trong tiểu viện tử của mình,luyện tập thêu thùa, cuộc sống trôi qua khá là thoải mái.

Ngẫu nhiên còn thảo luận một ít vấn đề về thêu thùa với Lư Ngọc Tĩnh.

So với Ninh Thư bình tĩnh thì Lư Ngọc Tĩnh thấp thỏm hơn nhiều, nhìn Ninh Thư nói: “Tam tỷ tỷ, ta thấy hơi hoảng.”

“Hoảng cái gì, dù trời có sập xuống vẫn có người chống đỡ hộ muội, không phải sợ.” Ninh Thư xe chỉ luồn kim, đầu cũng không ngẩng nói.

“Dù sao muội vẫn thấy hoảng.” Lư Ngọc Tĩnh nói.

Không khí trong phủ kỳ quái, này không phải bầu không khí gia đình hài hòa ấm áp, mà mang theo áp lực cực lớn, khiến người ta cảm thấy rầu rĩ.

Ninh Thư nói: “Chỉ cần chúng ta không làm chuyện gì khác người, sẽ chẳng bị sao hết.”

Sợ chưa kịp làm gì, cũng đã bị bão cát cuồng phong quét qua thôi.

Có điều thân ở mắt bão, cho dù không làm cái gì, cũng vẫn sẽ gặp xui xẻo.

Lư Ngọc Tĩnh thở dài, tiếp tục viết chữ.

Lưu di nương sai người đưa điểm tâm sang, cho Ninh Thư với Lư Ngọc Tĩnh ăn.

Lư Ngọc Tĩnh hâm mộ nói: “Tam tỷ tỷ, di nương đối với tỷ thật tốt.”

Mẫu thân Lư Ngọc Tĩnh vì khó sinh mà chết, vì vậy nàng ta đã lớn tới vậy vẫn chưa một lần hưởng thụ qua cái được gọi là tình thương của mẹ và cha.

“Hài tử chính là sinh mệnh mới của mẫu thân, đương nhiên phải yêu, phải thương, muội phải sống thật tốt thay cả phần mẫu thân mình nữa.” Ninh Thư đưa điểm tâm cho Lư Ngọc Tĩnh.

Lư Ngọc Tĩnh nhỏ giọng nói lời cảm tạ, nhét điểm tâm vào miệng nhỏ ăn.

Nguyên Hương đi vào, hành lễ với Ninh Thư và Lư Ngọc Tĩnh rồi báo cho Ninh Thư: “Tiểu thư, Lục Chân tỷ tỷ bên người phu nhân đến.”

Lư Ngọc Tĩnh vội vàng đứng dậy, “Vậy muội muội đi trước.”

Ninh Thư gật đầu.

Lư Ngọc Tĩnh cầm đồ của mình rời khỏi phòng, gặp được Lục Chân trong sân.

Lục Chân là đại nha hoàn bên người Vân di nương, tự nhiên có chút ngạo mạn, thấy Lư Ngọc Tĩnh, tùy tiện hành lễ một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui