Ninh Thư không có ý định sang nước ngoài bằng con đường chính quy.
Cô tìm người môi giới trả tiền để nhập cư trái phép vào quốc gia Ẩu Hạo Hiên và MẪn Hạo Sơ đang cư trú.
Song chuyện nhập cư trái phép là một chuỗi sự tình vất vả, Ninh Thư nép mình trong khoang thuyền chật chội, eo hẹp.
Thuyền dùng để nhập cư trái phép là thuyền vận chuyển hàng hóa, những kẻ môi giới, trung gian móc nối giải quyết để đưa những người muốn nhập cư trái phép như Ninh Thư lên thuyền.
Sau quãng thời gian xóc nảy lên xuống trên biển, cuối cùng cũng tới được nơi cần tới.
Ninh Thư choáng váng đầu óc bước lên đất liền, chân chạm đất không khác gì đạp lên bông.
Căn cứ theo vị trí trên hệ thống định vị đi tới chỗ cần tới.
Một đường gian nan này khiến Ninh Thư có cảm giác………… Một lời khó nói hết.
Không có tiền trong người, đi tới đâu cũng đều khổ sở như nhau.
Ẩu Hạo Hiên và Mẫn Hạo Sơ sống ở biệt thự cạnh trường đại học tại nước E.
Còn Ninh Thư chỉ có thể ở dưới tầng hầm.
Có điều chỗ này dễ theo dõi và đi lại hơn tại Trung Quốc.
Ninh Thư quan sát thấy chỗ yêu thích nhất của Ẩu Hạo Hiên và Mẫn Hạo Sơ là một nhà hàng cố định, vì vậy cô quyết định phỏng vấn xin việc làm phục vụ tại nhà hàng đó.
Dù gì Ninh Thư cũng phải kiếm tiền trang trải qua ngày nữa cơ mà.
Ninh Thư cầm gương, make up cho gương mặt của mình, tô đậm lông mày lên, thay đổi khuôn mặt đi một chút.
Không quá đẹp, cũng không quá xấu, tầm thường tới mức phổ thông, tới mức khiến người khác trông không nhớ nổi trông thế nào.
Sau đó Ninh Thư tới nhà hàng làm phục vụ, làm tất cả mọi việc từ rửa bát tới lau sàn.
Ninh Thư có nền tảng ngoại ngữ, nên có thể nói chuyện giao tiếp bình thường.
Nhà hàng nhận Ninh Thư, phát đồng phục cho Ninh Thư.
Hôm sau, Ninh Thư lập tức đi làm, việc trong nhà bếp rất mệt và bẩn, Ninh Thư làm công nhân ở tầng thấp nhất, cái gì cũng đến tay.
Mỗi ngày đều ngửi thấy mùi beefsteak, salad các kiểu, nhưng lại không thể cho vào mồm.
Thi thoảng Ninh Thư lại thấy Mẫn Hạo Sơ và Ẩu Hạo Hiên tới nhà hàng cô làm ăn cơm.
Ninh Thư liếc mắt nhìn trộm hóa đơn một bữa của bọn nó, nhiều tiền đấy nhể.
Cho nên, bọn nó sẽ không bao giờ thấy mình sai, tuy rằng cuộc sống bị rối loạn đấy, nhưng chỉ cần đổi một chỗ ở mới, bọn nó vẫn sống tốt như thường.
Ninh Thư mặt không đổi sắc, tìm hiểu tình hình của Mẫn Hạo Sơ và Ẩu Hạo Hiên.
Bởi vì chuyện lần này không ảnh hưởng gì tới tiền tài của nhà họ Ẩu, nên Ẩu Hạo Hiên không khác gì lúc trước.
Nhưng Mẫn Hạo Sơ thì lại khác, Ninh Thư ở bên này quan sát tình hình, thấy Mẫn Hạo Sơ trầm ổn hơn trước rất nhiều, trước kia vẫn luôn treo bộ mặt hồ ly hào hoa tà mị.
Còn bây giờ thì cả người trầm tĩnh, trải qua biến cố, ngược lại còn giúp thằng oắt con này tâm trí thăng hoa.
Ninh Thư không sốt sắng đối phó ngay với hai tên này, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng được.
Mẫn Hạo Sơ có vẻ như không sở thích, hứng thú gì đặc biệt cả, tựa hồ như thật sự sang nước ngoài để theo đuổi việc học.
Còn Ẩu Hạo Hiên thích đua xe, loại hình thể thao vận động kích thích adrenalin.
Có đôi khi Mẫn Hạo Sơ tới ăn cơm một mình, choàng khăn kín cổ, trong miệng phả ra khói trắng mờ mờ.
Trong tay cầm notebook màu đất bằng da, thể hiện rõ bộ dáng du học sinh sang nước ngoài đi học.
Ninh Thư cảm thấy Mẫn Hạo Sơ không còn như lúc trước nữa, trầm ổn hơn trước kia nhiều, và cũng nguy hiểm hơn lúc trước nhiều.
Ninh Thư nhịn không được hít một hơi thật sâu, thật đúng là khiến cô hao tâm tổn trí mà.
Ninh Thư ở bên này vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, vào một lần Mẫn Hạo Sơ tới ăn cơm.
Người làm trong nhà hàng không nhiều lắm, nên người rửa bát lau nhà như Ninh Thư cũng bị đẩy tới làm bồi bàn bưng đồ.
Cửa hàng trưởng dặn dò Ninh Thư, đưa đồ ăn và những việc cần chú ý.
Buổi tối lúc Mẫn Hạo Sơ tới ăn cơm.
Ninh Thư nhanh chân chạy tới đón tiếp.
Mẫn Hạo Sơ gọi một phần beefsteak chín ba phần, sau đó ngồi chờ đồ ăn lên.
Lúc Ninh Thư bê đồ ra, ngón tay chạm vào beefsteak, sau đó đậy nắp đĩa đựng bưng lên cho Mẫn Hạo Sơ.
Mẫn Hạo Sơ cầm dao, nĩa, nhờ Ninh Thư: “ Mở hộ tôi cái nút chai này với.
”
Ninh Thư cầm chai vang đỏ, nút chai “bặc” một tiếng mở ra.
Tiếng mở nút chai có hơi lớn, Mẫn Hạo Sơ quay đầu lại nhìn Ninh Thư, “Không thể làm nhỏ tiếng được à, nhân viên phục vụ trong nhà hàng này sao lại thiếu chuyên nghiệp thế nhỉ?”
“Ngại quá, đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này.
” Ninh Thư xin lỗi, sau đó đẩy xe thức ăn rời đi.
Mẫn Hạo Sơ:! ! ! !.
.
Giờ người trong ngành dịch vụ “chuyên nghiệp” vậy cơ à?
Lần đầu tiên ghê gớm phết.
Mẫn Hạo Sơ ăn beefsteak, Ninh Thư vội vàng đẩy xe thức ăn đi, sau đó nhìn Mẫn Hạo Sơ.
Chờ tới khi Mẫn Hạo Sơ thanh toán xong rời đi, Ninh Thư cũng xin nghỉ tan tầm.
Kết quả, lúc Ninh Thư xin nghỉ, cửa hàng trưởng nói thẳng: “Khách hàng khiếu nại thái độ phục vụ của cô không tốt, cho nên cô bị đuổi rồi.
”
Cửa hàng trưởng nói xong, lập tức đưa tiền lương mấy ngày cô làm.
Trong nháy mắt Ninh Thư nghĩ tới thằng nhãi Mẫn Hạo Sơ kia, nhất định do thằng này khiếu nại.
Ninh Thư nhận tiền, nhanh chóng thay quần áo, chạy khỏi nhà hàng.
Nhưng Mẫn Hạo Sơ đã chạy biến đi đâu mất dạng.
Ninh Thư trực tiếp mở hệ thống định vị lên, cmn lại tốn mất 5 điểm công đức để tìm thằng nhãi Mẫn Hạo Sơ rồi.
Ninh Thư quấn khăn quàng cổ, trùm kín nửa mặt, sau đó nhìn vị trí của đối phương trên hệ thống định vị mau chóng đuổi theo.
Ninh Thư chạy như bay, đuổi theo Mẫn Hạo Sơ, bám theo đằng sau Mẫn Hạo Sơ.
Mẫn Hạo Sơ lảo đảo lắc lư ở đằng trước, như đang say rượu.
Mẫn Hạo Sơ lắc lắc đầu, chống tay lên vách tường, cuối cùng ngã rạp xuống đất.
Ninh Thư đi qua, dùng chân đá đá, kiểm tra xem Mẫn Hạo Sơ đã bất tỉnh thật chưa.
Ninh Thư vặn cổ, giơ tay lên, nên một đấm vào ngực Mẫn Hạo Sơ, Mẫn Hạo Sơ kêu lên một tiếng, muốn mở mắt, lại bị Ninh Thư dùng tay bổ một đao vào cổ.
Mẫn Hạo Sơ không nhìn được thấy người, lại hôn mê bất tỉnh.
Ninh Thư đưa một tia khí kình vào trong trái tim Mẫn Hạo Sơ.
Hỏa dương sẽ chậm rãi phá hủy cơ thể của Mẫn Hạo Sơ.
Đã vậy còn ở ngay tim nữa.
Nếu mày đã thích bạo lực, vậy thì sau này trở thành một thằng nhóc có trái tim thủy tinh đi, để cho mày không được bốc đồng nữa, bởi vì chỉ cần nóng máy tí thôi, trái tim sẽ nổ tung đấy.
Cũng đừng mơ tới việc vui cười chạy nhảy, bởi vì trái tim sẽ suy kiệt.
Ninh Thư vỗ gương mặt tuấn tú của Mẫn Hạo Sơ, bé ngoan của chị à, ngoan ngoãn ở chỗ này mà ngủ một giấc đi.
Ninh Thư nở nụ cười đen tối, nơi này là nước E, thiên đường của LGBT.
80% đàn ông đi đè thằng khác, và 80% đàn ông bị thằng khác đè.
Ninh Thư ngồi ở chỗ đó không xa, hóng hớt xem có chuyện gì xảy ra với cậu bé tim thủy tinh không.
Ninh Thư tới cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn vặt, sau đó, ngồi im thủ tại chỗ, thủ tới tận nửa đêm.
Có một gã say rượu đang đi vấp phải vào người Mẫn Hạo Sơ đang nằm sõng xoài trên đất, móc di động ra, cộng thêm ánh sáng của đèn đường, nhìn thấy một thằng nhóc đẹp trai phương Đông.
Gã say cười hắc hắc, cởi bỏ thắt lưng của Mẫn Hạo Sơ ra, sau đó lật người Mẫn Hạo Sơ lại.
Gã cởi quần Mẫn Hạo Sơ ra, xong cởi tới quần mình, lại không thấy có dầu bôi trơn, bèn vặn bung mông Mẫn Hạo Sơ ra, trực tiếp nhổ miếng nước bọt vào.
Ninh Thư:! ! ! ! !.
Cái đệch, cay mắt quá.
Ninh Thư vốn nghĩ sẽ được nhìn thấy cảnh đam mỹ sống động duy mỹ, nhưng ai mà ngờ, quá cay mắt.
Ninh Thư xoay người rời đi, giải quyết được Mẫn Hạo Sơ, Ninh Thư mới nhẹ nhõm được cõi lòng, quyết định khao bản thân một bữa.
Mn nữa chứ, cảnh vừa rồi không chỉ cay mắt, mà còn khiến dạ dày xoắn xuýt lại, giờ bụng dạ không có chút thoải mái nào.
Lúc Mẫn Hạo Sơ tỉnh dậy, là lúc hắn đang phơi mình ở giữa cục cảnh sát, bởi vì buổi sáng mông không một mảnh vải che, nên có người báo án.
Mẫn Hạo Sơ:! ! ! ! !
Mẫn Hạo Sơ bị kẻ xấu xâm hại, xâm hại xong không nói, ngay cả quần cũng không mặc lại tử tế giúp hắn nữa.
.