Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Editor: AnGing 

Tô Mạn Ngọc và Lâm Thiển Thiển cãi nhau, Quý Thanh Viễn lại đây, nhắn nhìn sắc mặt Lâm Thiển Thiển khó coi, lại nhìn Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc hùng hổ, thì biết bạn gái mình bị ủy khuất.

Quý Thanh Viễn muốn cho Lâm Thiển Thiển dọn đi, tội gì ở cái ký túc xá này, nhưng Lâm Thiển Thiển quyết tâm một hai phải ở lại ký túc xá.

Quý Thanh Viễn hoàn toàn không nghĩ ra cô ta ở lại ký túc xá này làm gì, căn bản là không có ý nghĩa.

Lâm Thiển Thiển trực tiếp nói với Quý Thanh Viễn.

"Nếu đi, em sẽ đi nhà anh, ở bên cạnh đạo sĩ."

Trên mặt Quý Thanh Viễn lập tức trở nên do dự, Lâm Thiển Thiển thấy vậy, ánh mắt trở nên ảm đạm, lộ ra nét mặt tự giễu nói.

"Em đã biết là như vậy."

"Quý Thanh Viễn, không phải anh rất yêu Lâm THihieern Thiển sao? Đưa cô ta đến nhà anh đi, ở đó thì sao nào?"

Tô Mạn Ngọc ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.

Lâm Thiển Thiển nghe được Tô Mạn Ngọc nói, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt trở nên tối tăm, hơn nưa gần đây Lâm Thiển Thiển rất gầy, xường gò má đều nhô ra, không còn lĩnh động xinh đẹp như xưa.

"Tô Mạn Ngọc, cô bớt tranh cãi sẽ chết sao?"

Quý Thanh Viễn nhịn không được quát lớn Tô Mạn Ngọc.

Ninh Thư nói với Tô Mạn Ngọc.

"Chúng ta đi ăn cơm."

Tô Mạn Ngọc bĩu môi, đi theo Ninh Thư, Ninh Thư hỏi Tô Mạn Ngọc.

"Cô vẫn còn tình ý với Quý Thanh Viễn hay sao? Sao châm ngòi cảm tình của họ như vậy, đừng xen vào chuyện tình cảm của người khác."

"Phi, bà đây bây giờ không còn thích Quý Thanh Viễn, cho hắn và Lâm Thiển Thiển tương ái tương sát đi, nhìn thấy bọ họ thương tổn lẫn nhau, trong lòng tôi vui sướng."

Tô Mạn Ngọc nói đầy hắc ám.

Ninh Thư:........

Quả nhiên là nữ phụ ác độc, không nhìn được cảnh nam chính nữ chính tốt.

Sau khi Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc ăn cơm xong, trở lại kí túc xá, Lâm Thiển Thiern còn ở ký túc xá, Quý Thanh Viễn đã đi rồi, đôi mắt Lâm Thiển Thiển hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc, nhìn thấy Tô Mạn Ngọc đi vào, vội vàng lau nước mắt.

Tô Mạn Ngọc hừ lạnh một tiếng, trực tiếp làm lơ cô ta.

Ninh Thư cảm thấy linh hồn châu đúng là đồ tốt, cô và Tô Mạn Ngọc vốn dĩ phải chết mà giờ lại còn sống, bởi vì cô và Tô Mạn Ngọc không chết, cốt truyện mới không phát triển, phát triển bình thường là Chương Vũ Yên đã chết, Tô Mạn Ngọc trở thành người thục vật, Trang Vũ Đồng roi vào hồ nhân tạo, sau đó đạo sĩ mới diệt nữ quỷ này.

Nhưng nữ quỷ lại quấn lấy nữ chính, làm cô ta sinh ra vận đen, trong cốt truyện nữ chính cơ bản không chịu qua bất cứ khổ sở gì, nhưng bởi vì có thêm linh hồn châu, cốt truyện phát triển lệch lạc, khổ đau để nữ chính gánh vác.

Ninh Thư không có cảm giác gì, trong cốt truyện ba người đều chết nha, ba người đang sống tươi đpẹ như hoa sinh mạng bỗng nhiên bị bóp tắ, nhưng hiện tại Lâm Thiển Thiển ít nhất còn sống, có thể cảm nhận được đau có thể hô hấp.

Trên bàn trước mặt Lâm Thiển Thiển bày đồ ăn sáng, nhưng cô ta cơ bản không động, không biết cô ta tự chuốc khổ gì, ăn uống no đủ dưỡng tốt thân thể so cái gì cũng quan trọng hơn chứ.

Đặc biệt là hiện tại Lâm Thiển Thiển âm khí nhập thể, sức chống cự không được, lại không ăn cơm, ghê nha, thật là ngại chính mình mạng lớn a.

Lâm Thiển Thiển nhìn thoáng qua Ninh Thư, do dự một chút hỏi.

"Trang Vũ Đồng, dược mà cô và Tô Mạn Ngọc uống có thể cho tôi một chút không?

Ninh Thư nhìn Lâm Thiển Thiển, cô ta hơi co quắp kéo áo khoác trên người lại, cắn cánh môi trắng bệch hỏi.

"Không có à?"

Ninh Thư gật đầu nói.

"Có, tôi rót cho cô một ít."

Tô Mạn Ngọc bĩu môi không nói gì, Ninh Thư rót dược đưa cho Lâm Thiển Thiển, cô ta chậm rãi uống.

Quý Thanh Viễn bên này không muốn để bạn gái chịu khổ, về đến nhà luôn cầu xin đạo sĩ, cuối cùng để đạo sĩ ra tay diệt quỷ.

Quý Thanh Viễn bên này thực sự không muốn để bạn gái chịu khổ, về nhà cứ xin đạo sĩ mãi, cuối cùng ông ta chịu ra tay trừ quỷ.

Quý Thanh Viễn rất bất mãn với đạo sĩ mũi trâu này, diệt quỷ thì diệt đi, còn một hai phải này kia, ở Quý gia ăn sung mặc sướng, trở thành khsch quý, nhưng lão đạo sĩ này thật sự rất ngạo mạn, làm hắn ta rất bất mãn.

Nhưng là hiện tại có việc cầu người, hắn chỉ có thể nén bất mãn vào lòng.

Ký túc xá an tĩnh mấy ngày, nữ quỷ cũng không tới, cũng không lại dây dưa Lâm Thiển Thiển cô ta ngủ ngon được mấy ngày, sắc mặt trở nên tốt hơn nhiều.

Nhưng Ninh Thư lại run sợ trong lòng, nắm linh hồn châu trong tay đến toát cả mồ hôi, loại cảm giác này giống như yên lặng trước bão táp vậy,

Bên ngoài ký túc xá đên đen đặc, không có chút ánh trăng nào, sung quanh cực kỳ yên tĩnh, an tĩnh đến tịch mịch.

Thái dương Ninh Thư đặc biệt nảy lên, đẩy đẩy Tô Mạn Ngọc sắp ngủ.

"Đừng ngủ."

"Làm sao vậy?"

Trong giọng nói của Tô Mạn Ngọc mang theo âm mũi dày đặc và buồn ngủ.

"Muộn thế này rồi còn không ngủ à?"

Ninh Thư nhỏ giọng nói.

"Trong lòng tôi cảm giác không tốt lắm, đừng ngủ."

"Được."

Tô Mạn Ngọc ngáp một cái.

Ninh Thư cảm giác xung quanh càng ngày càng tối, dần dần toàn bộ trời đất giống như bị ngâm vào mực nước vậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, một chút ánh sáng cũng không có.

Ninh Thư nắm chặt linh hồn châu, cảm giác trong bóng đêm khó hô hấp, Tô Mạn Ngọc bên cạnh khó khăn nói.

"Vũ Đồng, tôi cảm giác mình không thở được."

"Tôi cũng vậy, sao lại thế này."

Ninh Thư cảm thấy nữ quỷ vào được, hơn nữa một chút tiếng động đều không có.

"Kẽo kẹt."

Giường Lâm Thiển Thiển có tiếng động, trong phòng yên tĩnh càng thêm rõ ràng, sau đó nghe được tiếng bước chân trầm trọng.

Lâm Thiển Thiển đi lên, lấy tình huống hiện tại của cô ta, căn bản không đứng dậy nổi, hơn nữa không nghe được giọng nói khốn khổ của cô ta.

Mẹ, lại nhập vào rồi, xem ra nữ quỷ này nhập vào cơ thể cô ta nhập đến nghiện rồi, luôn nhập vào cô ta.

Ninh Thư sờ đèn pin đầu giường, mở đèn pin ra chỉ hướng cửa, nhìn thấy Lâm Thiển Thiển đi ra ký túc xá, Ninh Thư vội vàng đẩy đẩy Tô Mạn Ngọc hô.

"Lâm Thiển Thiển bị quỷ nhập."

Ninh Thư vội vàng nhảy xuống giường đuổi theo Lâm Thiển Thiển, Tô Mạn Ngọc vội vàng hô.

"Trang Vũ Đồng, cô từ từ, tôi nhìn không thấy a."

Tô Mạn Ngọc vội vàng bò từ thang giường xuống dưới, đuổi theo Ninh Thư.

Ninh Thư chạy nhanh, chờ ra đến cửa lớn ký túc xá mới đuổi theo, Lâm Thiển Thiển quay đầu lạnh lùng nhìn Ninh Thư, trực tiếp dùng tay vặn cửa sắt ký túc xá, sau đó kẽo kẹt mở cửa sắt đi ra ngoài, Ninh Thư chạy tới túm chặt Lâm Thiển Thiển, Lâm Thiển Thiển trực tiếp mạnh mẽ ném Ninh Thư ra.

Ninh Thư bị ném, vội vàng vận khí ổn định thân thể mình, sắc mặt khẽ biến, cảm giác nữ quỷ này lại lợi hại.

"Trang Vũ Đồng, Vũ Đồng."

Tô Mạn Ngọc đuổi theo, thở hồng hộc đứng bên cạnh Ninh Thư, nhìn Lâm Thiển Thiển cả người hắc khí, ánh mắt sắc bén oán độc ánh mắt làm Tô Mạn Ngọc rùng mình một cái, tránh đi ánh mắt.

"Lại đi theo tao thì đi tìm chết đi."

Giọng nói của Lâm Thiển Thiển rất nghẹn ngào lại bén nhọn, giống như tiếng móng tay cào lên bảng đen ở, khó nghe chói tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui