Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Bởi vì Hoắc Khanh, nhiệt độ trong cung đều hạ thấp, tất cả mọi người biết chuyện sủng vật được Hoàng thượng sủng ái nhất sắp chết dưới tay một phi tử trong lãnh cung, hiện tại Hoàng thượng bắt được ai là muốn giết chết người đó.

Khiến lòng người bàng hoàng.

Ninh Thư không thèm để ý, nữ chính dễ dàng chết như vậy còn gọi gì là sủng vật nhiều may mắn.

Thật ra Huyên hoàng quý phi hơi lo được lo mất, tìm Ninh Thư hỏi: “Nương nương, người nói con súc sinh kia có chết không?”

“Không đâu.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Huyên hoàng quý phi nhíu chặt lông mày, không cam lòng nói: “Bị thương nặng như vậy, sao có thể không chết.”

Ninh Thư hít một hơi, bình thản nói: “Hoàng thượng sẽ dùng hết mọi cách để cứu nó.”

“Lẽ nào Hoàng thượng còn có thể cướp người từ chỗ Diêm vương sao?” Huyên hoàng quý phi có chút không cam lòng nói: “Nương nương, nghe người nói như vậy, tần thiếp thấy rất kỳ lạ, Hoàng thượng đối với con súc sinh kia, quả thực là tốt không thể tưởng tượng nổi.”

“Chúng ta xem xem.” Ninh Thư nói với Huyên hoàng quý phi: “Nghe nói gần đây thân thể Thái sư không tốt lắm, chỗ bổn cung có một cây nhân sâm trăm năm, biếu Thái sư bồi bổ thân thể.”

Huyên hoàng quý phi hơi do dự, cuối cùng mới nói: “Tổ phụ lớn tuổi, tuy nói thân thể không khỏe nhưng cũng chưa cần dùng tới nhân sâm, đa tạ nương nương.”

Ninh Thư cũng không quan tâm chuyện Huyên quý phi cự tuyệt, sớm muộn Huyên hoàng quý phi và Thái sư sẽ đồng ý đề nghị của cô.

Hoắc Khanh như nhốt mình trong tẩm cung, sắp một tháng không lên triều, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, các đại thần lo đến rụng cả tóc, mỗi lần vào triều Khưu công công bên cạnh Hoắc Khanh lại tới nói hôm nay long thể bất an, không lên triều.

Quan viên tiền triều và phi tử hậu cung đều không gặp được Hoắc Khanh, không ai biết tẩm cung xảy ra chuyện gì.

Hoắc Khanh như vậy khiến mọi người đều lo sợ, không hiểu nổi rốt cuộc hắn muốn làm gì, còn Ninh Thư đoán là vì chuyện tiểu hồ ly biến thành người.

Hoắc Khanh của bây giờ thực sự là đế vương không cần giang sơn chỉ cần mỹ nhân rồi.

Hoắc Thừa Vọng tìm Ninh Thư hỏi: “Rốt cuộc phụ hoàng định làm gì, chuyện triều chính người cũng bỏ mặc không quản nữa rồi.”

Ninh Thư thấy bây giờ Hoắc Thừa Vọng giống như người lớn, không nhịn được nói: “Thừa Vọng đúng là rất yêu nước thương dân nha.”

“Mẫu hậu, nhi thần nghiêm túc đó.” Hoắc Thừa Vọng chăm chú nói.

Ninh Thư gật đầu: “Mẫu hậu cũng nghiêm túc mà, con không cần phải xen vào chuyện của phụ hoàng làm gì.”

Cuối cùng Hoắc Thừa Vọng thở dài một tiếng rồi đi, dáng vẻ đó khiến Ninh Thư không khỏi bật cười.

“Nương nương, tiểu An tử bên người Hoàng thượng tới rồi.” Thanh Trúc đi tới nói với Ninh Thư.

Ninh Thư nói: “Cho hắn vào đi.”

Tiểu An tử đi tới, hành lễ với Ninh Thư trước, sau đó mới nói: “Nương nương, sư phụ nói, tối nay nô tài qua báo với nương nương, sẽ giúp nương nương có thu hoạch.”

“Ừ, thay bổn cung cảm ơn sư phụ ngươi.” Ninh Thư kêu Thanh Trúc cầm hai thỏi bạc, tiểu An tử nhận rồi khom người rời đi.

Thanh Trúc hỏi Ninh Thư: “Nương nương, tiểu An tử nói chuyện gì vậy?”

“Đến tối thì biết.” Trong lòng Ninh Thư đã có suy đoán.

Ninh Thư suy nghĩ một lát rồi nói với Thanh Trúc: “Đi mời Huyên hoàng quý phi qua đây.”

“Vâng.”

Huyên hoàng quý phi lập tức tới ngay, nhìn thấy Ninh Thư liền hành lễ sau đó mới hỏi: “Nương nương tìm tần thiếp có chuyện gì không?”

“Tối nay chúng ta đi gặp Hoàng thượng, xem có phải đang giấu mỹ nhân trong nhà hay không.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Huyên hoàng quý phi ngồi xuống, uống một ngụm trà, Ninh Thư nhìn thân thể mỏng manh của Huyên hoàng quý phi, nói: “Thâm thể của cô dường như còn chưa khỏi, bổn cung không phải thái y cũng nhìn ra được thân thể cô hao gầy đi rất nhiều.”

“Tần thiếp đã không còn để ý đến bản thân nữa rồi, cũng chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi, có khỏe hay không cũng như nhau.” Huyên hoàng quý phi lạnh nhạt nói, giọng nói bình thản.

Ninh Thư không đồng ý: “Vì một người đàn ông mà làm hại chính mình như vậy thật không nên.”

Huyên hoàng quý phi kinh ngạc nhìn Ninh Thư rồi nói: “Tần thiếp thương đứa con chưa chào đời của thần thiếp.”

Ninh Thư và Huyên hoàng quý phi cứ vậy chờ, chờ đến gần giờ Tý, toàn bộ hoàng cung đều đã yên tĩnh.

Cuối cùng tiểu An tử đã tới, nói với Ninh Thư: “Hoàng hậu nương nương theo nô tài.”

Ninh Thư cười nói với Huyên hoàng quý phi: “Chúng ta đi xem.”

Tiểu An tử dẫn Ninh Thư và Huyên hoàng quý phi tới tẩm cung Hoắc Khanh, Huyên hoàng quý phi nhỏ giọng hỏi Ninh Thư: “Nương nương, rốt cuộc người muốn làm gì?”

“Không phải bổn cung muốn làm gì, mà là Hoàng thượng đang làm gì.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Rất nhanh đoàn người đã tới tẩm cung của Hoắc Khanh, Khưu công công đang chờ Ninh Thư ở cửa, nhìn thấy Ninh Thư liền hành lễ rồi lặng lẽ nói: “Hoàng hậu nương nương đi theo nô tài, nói nhỏ thôi.”

Ninh Thư gật đầu, đi theo sau Khưu công công, Huyên hoàng quý phi vội vàng đuổi theo Ninh Thư.

Khưu công công tìm một nơi bí ẩn, chỗ này vừa nghe được tình hình bên trong tẩm cung, lại còn có thể tránh bị thị vệ phát hiện.

Ninh Thư nghe tình hình bên trong, nghe được tiếng của Hoắc Khanh, còn có giọng của một nữ nhân.

Trong lòng Ninh Thư hiểu rõ, quả nhiên tiểu hồ ly đã biến thành người.

Giọng bên trong vẫn còn tiếp tục, chỉ nghe được Hoắc Khanh nói: “Hồ nhi, trẫm có được nàng giống như có được thế giới.”

Giọng nữ trong trẻo vang lên: “Hoắc Khanh, ta thực sự thành người rồi sao? Thật không thể tin được.”

“Thật, hồ nhi của trẫm, hồ nhi.” Giọng Hoắc Khanh chứa đầy tình ý.

“Hoắc Khanh, chàng làm gì vậy, sao lại hôn ta.”

“Hồ nhi, nàng còn không hiểu lòng trẫm sao?” Giọng Hoắc Khanh mang theo ham muốn.

Không lâu sau thì nghe thấy âm thanh mập mờ bên trong truyền ra, xen lẫn những lời tình ý của Hoắc Khanh còn có tiếng rên rỉ của tiểu hồ ly.

Quả đúng như thế, Ninh Thư đến để xác nhận tình hình một chút, cũng không khác với suy nghĩ của cô cho lắm.

Dù không còn Giao châu của cô, cũng sẽ có người nghĩ cách biến tiểu hồ ly thành người.

Đã biết kết quả, Ninh Thư không có hứng nghe lén nữa, lặng lẽ đi, Huyên hoàng quý phi liền đi theo Ninh Thư, vẻ mặt khiếp sợ, còn chưa lấy lại tinh thần, đến khi đi thật xa rồi, mới hỏi Ninh Thư: “Nương nương, rốt cuộc là chuyện gì vậy, Hoàng thượng giấu nữ nhân thật sao, nữ nhân này từ đâu chui ra?”

“Không phải nữ nhân này vẫn luôn ở đây sao?” Ninh Thư lạnh lùng nói: “Chuyện này cô đi hỏi tiểu An tử rồi suy nghĩ về kế hoạch ta nói với cô.”

Vẻ mặt Huyên hoàng quý phi khiếp sợ, như nghĩ ra điều gì đó nhưng không dám chắc, lắc đầu nói: “Không thể, không thể nào.”

“Chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Ninh Thư nói với Huyên hoàng quý phi: “Trời không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”

Huyên hoàng quý phi nào có ngủ được chứ, trong đầu đều là hình ảnh Hoắc Khanh và nữ nhân khác ân ái bên nhau.

“Nương nương, lúc đó nó đã bị thương nặng như vậy, sao có thể sống sót, lại còn biến thành người nữa chứ?” Ánh mắt Huyên hoàng quý phi đầy hận ý.

Ninh Thư nói: “Chắc là kiệt tác của mấy đạo sĩ kia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui