Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Ninh Thư bắt đầu cuộc sống ban ngày đến chỗ của Vu để học tập kiến thức về thảo dược, còn buổi tối sẽ bắt đầu luyện công.

Chi nghe nói Ninh Thư đang học các kiến thức để trở thành Vu, thì lập tức biến sắc: “Thảo, sao cô lại đến chỗ của Vu để học tập chứ, chẳng lẽ cô muốn làm Vu sao?”

Ninh Thư cũng không để ý: “Tôi thật sự cũng muốn làm Vu, nhưng mà hình như Vu không có ý muốn chọn tôi.” 

“Thảo, là Vu thì không thể có bạn lữ, mặc dù thân phận của Vu cũng rất tôn quý, nhưng họ phải sống cô đơn cả đời, cô còn có Khải, vậy tại sao còn muốn trở thành Vu chứ?” Chi cố gắng khuyên bảo Ninh Thư, bởi vì Chi cảm thấy đầu óc người hàng xóm của mình có vấn đề.

Chi và Thảo đều không còn cha mẹ, bình thường cũng rất gần gũi, nên Chi không muốn Thảo phải cô đơn cả đời.

Những giống cái có quan hệ tốt với Ninh Thư khi nghe thấy tin này thì cũng đi qua khuyên bảo cô, làm cho Ninh Thư càng thêm bất đắc dĩ. 

Cô mới chỉ bắt đầu học tập mà thôi, hơn nữa tại sao những người này lại cho rằng việc trở thành Vu và không thể có bạn lữ là một việc xấu vậy, kỳ thực thì Ninh Thư cũng muốn trở thành Vu, bởi vì vị trí của Vu ở trong bộ tộc cũng không thua kém tộc trưởng, lại còn được nhiều người tôn kính nữa.

Còn về bạn lữ thì Ninh Thư cũng chỉ biết gượng cười.

Nhưng mà Ninh Thư vẫn nhận ý tốt của những giống cái này, bởi vì bọn họ làm vậy đều là vì quan tâm đến cô. 

Ninh Thư tỏ vẻ lần trước bị bệnh đã làm cô cảm thấy rất sợ, nên mới muốn học tập kiến thức về thảo dược với Vu.

Chi vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng cô ta cũng không có cách nào ngăn cản Ninh Thư đến nơi ở của Vu.

Vừa bước vào trong sơn động thì Ninh Thư lập tức ngửi được mùi của các loại thảo dược, hơn nữa còn cảm thấy mùi hương này rất dễ chịu. 

Trong hang động của Vu bày một vài tảng đá có màu sắc tươi sáng, cũng có rất nhiều vỏ sò, còn có một chiếc giường làm bằng đá, phía trên trải một tấm da thú.

Đoán chừng hang động của Vu là một trong những hang động tốt nhất ở bộ lạc.

Vu nhìn thấy Ninh Thư xuất hiện thì lập tức chỉ vào số thảo dược ở trên mặt đá, sau đó bắt đầu dạy cho Ninh Thư tác dụng của chúng nó. 

Ninh Thư nhìn về phía đống thảo dược đó, là hạ cô thảo, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, làm sạch gan, giúp sáng mắt, dùng để trị chứng kiết lỵ tiêu chảy, lại có thể hạ hỏa, đối với những người thú chỉ biết ăn thịt nướng này mà nói thì hạ cô thảo chính là một loại thảo dược rất quan trọng.

Nhưng mà loại thảo dược này ở trong miệng của Vu lại không phải là hạ cô thảo mà là một loại thần dược, khi nào người thú bị bệnh thì sẽ cho bọn họ ăn.

Ninh Thư:... 

Cứ ăn mà không thèm quan tâm đến tác hại như vậy là tốt sao? Xem ra Vu cũng không biết nhiều kiến thức về thảo dược, chỉ trong vài ngày mà Ninh Thư đã học xong toàn bộ kiến thức về thảo dược của Vu.

Ninh Thư lại nhớ đến lúc mình còn ở chỗ của thần y thì cũng đã từng đọc rất nhiều sách, quả nhiên việc học hành là thứ quan trọng nhất, tuy rất mất thời gian nhưng nói không chừng đến một ngày nào đó sẽ dùng đến những kiến thức đó.

Vu thấy Ninh Thư rất chăm chú học tập nên sắc mặt càng lúc càng dễ nhìn, thậm chí còn đưa cho Ninh Thư một hòn đá nhỏ, để Ninh Thư thử trò chuyện với tảng đá này, chỉ cần có thể trò chuyện với đá thần thì có thể nói chuyện với thần. 

Ninh Thư nhìn về phía hòn đá rất giống với Vạn Giới thạch đang ở trong tay mình, trái tim không ngừng đập thình thịch thình thịch, bà nó, chắc đây không phải Vạn Giới thạch chứ.

“Vu, cái này... cái này là cái gì vậy?” Ninh Thư nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp mãi mới nói hết câu.

Vu nói: “Kỳ thực đây cũng là đá thần.” 

“2333, đây thực sự là Vạn Giới thạch sao?” Ninh Thư có chút kích động.

2333 im lặng một lúc mới lên tiếng: “Không phải Vạn Giới thạch, mà chỉ được xem là Vạn Giới thạch giả thôi, bên trong của nó cũng có quy luật của bản thân nhưng không thể nào so sánh được với Vạn Giới thạch.”

Ồ, trong lòng của Ninh Thư hơi thất vọng, nhưng Vu đưa nó cho cô không phải là có ý muốn bồi dưỡng cô trở thành Vu tiếp theo của bộ lạc sao? 

“Tuổi của tôi đã lớn, vốn đã muốn tìm một Vu tiếp theo, nay cô đã muốn trở thành Vu vậy thì hãy thử xem có thể trò chuyện với đá thần hay không, nếu như thành công thì nó cũng đồng nghĩ với việc thần đã chọn cô.” Vu nói.

Ninh Thư:...

Thấy Vu nói gì cũng nhắc đến thần khiến Ninh Thư cảm thấy không biết phải nói gì. 

Sau khi cất viên Vạn Giới thạch giả kia đi thì Ninh Thư cũng chuẩn bị ra về.

Sau khi trở về hang động của mình thì Ninh Thư lập tức nắm chặt đá thần vào trong lòng bàn tay để thử trò chuyện với nó, nhưng không có ai chỉ cho cô biết cách để có thể trò chuyện với một tảng đá.

Ninh Thư thử đưa thần thức của mình vào bên trong viên Vạn Giới thạch giả, giống như khi cô muốn ký khế ước với linh thú. 

Nhưng Ninh Thư lại không thể ngờ được là thần thức của mình lại có thể xâm nhập vào bên trong của Vạn Giới thạch, sau đó Ninh Thư liền cảm thấy bản thân mình đang xem một bộ phim ở trong rạp chiếu vậy.

Cô thấy được ghi chép ở trong Vạn Giới thạch.

Nơi đây chỉ là một mảnh hoang vu, không có bất kỳ thứ gì cả, không có nước, không trời đất, không có cây, không có gì cả, tất cả chỉ là một mảnh trống không. 

Giữa không gian vắng lặng kia bỗng xuất hiện một bóng người, cả người đều chỉ có một màu đen, giống như một cái bóng, không thể nhìn rõ hình dáng, hay giới tính của hắn, chỉ thấy hắn đang cao ngạo nhìn xuống bên dưới.

Thậm chí Ninh Thư còn cảm nhận được ánh mắt của đối phương tràn ngập sự thờ ơ, hơn nữa ánh mắt của hắn giống như đang đang quét từ đầu đến chân của cô vậy, sau đó hắn vung tay lên, trên bầu trời lập tức xuất hiện hai vầng mặt trời.

Trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện những ngọn cỏ màu xanh nhạt, sau đó chúng nó dùng tốc độ chóng mặt để phát triển thành những cây đại thụ che chời, chẳng mấy chốc mà thế giới đã được rừng rậm bao phủ. 

Tiếp theo đó, trong tay của hắn xuất hiện những con chim, trong nháy mắt những con chim đó đã bắt đầu bay lượn trên bầu trời và xây tổ trên những cành cây, ngay sau đó thì ở sâu trong rừng rậm cũng xuất hiện rất nhiều loại động vật, thậm chí còn có khủng long.

Khi ngón tay của người bóng đen đó chỉ về phía một con sư tử thì nó lập tức biến thành hình người, quỳ xuống trước mặt hắn ta.

Sau đó là sự ra đời của các chủng tộc người thú khác. 

Bóng đen đó lại tùy ý ném một viên Vạn Giới thạch xuống đất, sau đó lắc người một cái lập tức biến mất khỏi đó.

Phần còn lại là ghi chép về những việc vặt vãnh khác.

Trên trán của Ninh Thư tràn đầy mồ hôi, khó khăn lắm mới có thể thu hồi thần thức của mình về, cả người đều rơi vào trạng thái lơ lửng. 

Bà nó, thật sự là có thần.

Chết tiệt, nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan của cô.

Thuận tay liền có thể tạo ra vạn vật, đó không phải là thần thì là gì chứ? Thì ra việc thần đã ban cho người thú khả năng biến hình là sự thật. 

Nhưng vấn đề là Ninh Thư không nhìn thấy rõ gương mặt của người kia.

Ninh Thư cố gắng khiến cho cảm xúc của bản thân bình tĩnh lại, sau đó lại bĩu môi, xem ra Vạn Giới thạch ở trên đài tế là vật đã có chủ, muốn cướp đồ của một người khủng bố như vậy có khác gì là muốn đâm đầu vào chỗ chết chứ.

Việc trên đời này lại có một người lợi hại như vậy khiến cho tam quan của Ninh Thư hoàn toàn đổ vỡ, bây giờ thì cô còn không bằng cả con kiến hôi nữa. 

Ninh Thư kể lại toàn bộ những thứ mà mình đã thấy ở trong Vạn Giới thạch cho 2333 nghe, 2333 im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Xem ra thế giới này chính là nơi thu thập sức mạnh từ tín ngưỡng của một đại nhân vật nào đó, Ninh Thư, cô đừng có nghĩ quẩn mà muốn cướp lấy Vạn Giới thạch, nếu không đến lúc đó thì cả hai chúng ta đều phải chết.”

“Tôi bây giờ cũng bị những thứ kia dọa đến nỗi tè ra quần rồi, về sau có thấy Vạn Giới thạch thì tôi cũng không dám nhìn nhiều hơn đâu.” Ninh Thư nói.

Sau khi hít một hơi thật sâu thì Ninh Thư quyết định quên hết những việc này, tuy nhìn thấy những thứ ở cấp độ cao hơn khiến bản thân cảm thấy chán nản, nhưng nó lại giúp Ninh Thư xác định được vị trí của bản thân, cô chỉ là một con kiến hôi đang giãy dụa cầu sinh, nên việc nỗ lực để sống tiếp mới là thứ quan trọng hơn tất cả mọi thứ khác 

Ninh Thư cố gắng điều tiết cảm xúc, sau đó lại bắt đầu tu luyện, hiện tại điều quan trọng nhất chính là hoàn thành nhiệm vụ, còn những thứ khác đều là mây bay, chỉ là mây bay thôi.

Nhưng ánh mắt của người kia quả thật vô cùng đáng sợ, hu hu hu...

Ngày hôm sau, Ninh Thư nói với Vu là bản thân cô không thể trò chuyện với đá thần. 

Vu nghe xong thì suýt chút nữa cầm tảng đá đập vào đầu của Ninh Thư: “Sao có thể dễ dàng trò chuyện với đá thần được chứ, mới qua một ngày mà thôi, cô cũng quá nóng vội rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui