Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Trương Gia Sâm buồn bực tìm đến quán bar uống rượu, lúc say khướt trở về nhà, nhìn trong nhà tối om mà cũng không bật đèn, chân hắn không biết đụng phải cái gì, làm tâm tình hắn bốc hỏa.

"Có chuyện gì thế, làm gì mà không bật đèn lên." Trương Gia Sâm lạnh nhạt nói.

"Con chạy đi đâu thế, điện nước trong nhà đều bị cắt rồi, cả ngày hôm nay không tìm thấy con, con muốn cả nhà chết đói à." Giọng nói của mẹ Trương Gia Sâm từ trong bóng tối vang lên, cố ý cao giọng.

"Nếu không phải em gái ra ngoài mua đồ ăn về, mẹ với cha con đều chết đói hết rồi."

Nghe mẹ nói vậy, Trương Gia Sâm toàn thân vô lực, cầm điện thoại xuống nhà bếp tìm nến thắp, sau đó hắn mới nhìn thấy cả nhà đang ngồi trên sô pha.

"Gia Sâm, mẹ thấy những nhà khác đều có điện cả, tại sao chỉ có nhà mình là mất điện." Mẹ của Trương Gia Sâm vô cùng tức giận: "Dựa vào đâu mà không cho người ta dùng điện."

"Anh, đến lúc nào mới có điện vậy, em đang ngồi chơi trò chơi, tự nhiên lại mất điện." Anh song sinh của em gái Trương hỏi hắn.

"Em trai, chuyện của anh rể..." Trương Vấn Lan tỏ ra đau khổ nhìn Trương Gia Sâm.

Trương Gia Sâm đã uống không ít rượu, lúc này lại nghe thấy những tiếng líu ríu bên tai, lồng ngực hắn như bị một nỗi buồn khó tả đè chặt.

Trương Gia Sâm lấy điện thoại gọi cho Ninh Thư, câu đầu tiên hắn nói là: "Diệu Diệu, sao em lại không đóng tiền điện nước."

Ninh Thư đang nghe điện thoại:...

Nhà không phải là cô ở, còn bắt cô đóng tiền điện nước, thật nực cười. Tại sao hắn lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ này chứ.

Những việc này cô đều làm theo lẽ thường, Ninh Thư mỉm cười, vì việc này mà tức giận cũng cảm thấy phí phạm.

"Em còn bận việc ở công ty, vả lại em cũng không ở trong nhà, những việc vặt vãnh như tiền điện nước làm sao mà em nhớ được, không còn sớm nữa, em cúp máy đây, em buồn ngủ rồi, tiền điện anh nộp đi là được rồi." Ninh Thư ngáp một cái rồi cúp máy.

Trương Gia Sâm nghe tiếng tút tút máy bận trong điện thoại, trong lồng ngực hắn giống như có một luồng dung nham đang bắt đầu hoạt động trong lòng, tựa hồ như sắp phun trào.

Trương Gia Sâm tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng không dứt, dưới tác dụng của cồn, đầu óc hắn chợt mơ mơ màng màng, hắn hung hăng ném điện thoại xuống đất, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Miêu Diệu Diệu."

Trương Gia Sâm hét lên ba chữ Miêu Diệu Diệu, gương mặt hắn lúc này hiện lên sự hung tàn xảo trá, dưới ánh nến nhìn lại càng đáng sợ.

Mọi người trong nhà đều bị Trương Gia Sâm làm cho khiếp sợ, cha của hắn đứng dậy, nhìn hắn hỏi: "Chuyện này là sao?"

"Sao lại ném vỡ điện thoại thế, điện thoại không phải là tiền à?" Mẹ của Trương Gia Sâm thì thầm, đau lòng nhìn chiếc điện thoại vỡ nằm dưới đất.

"Cút vào phòng ngủ ngay, thầm thì cái gì ở đây." Cha của hắn rống lên với mẹ hắn.

Vẻ mặt mẹ Trương Gia Sâm đầy sự bất mãn, nhưng cũng không dám cãi lại người chủ gia đình là cha hắn, bà ta liền quay người đi vào phòng.

Phòng khách chỉ còn lại hai cha con, cha của hắn hỏi hắn: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Sau khi trút hết sự tức giận, lúc này hắn đã bình tĩnh trở lại, hắn nói: "Không có gì đâu cha, con có thể giải quyết được ạ."

Cha hắn gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng, đứa con trai này là niềm tự hào của Trương Gia, Trương Gia Sâm từ nhỏ đã có chính kiến, việc gì nó cũng có thể tự giải quyết được.

Từ khi còn nhỏ, lúc xảy ra sự cố, Trương Gia Sâm sẽ để lộ ra dáng vẻ tinh ranh của mình, hắn có thể làm cho những người coi thường hắn ngậm đắng nuốt cay.

Vì thế nên cha hắn mới cố gắng bồi dưỡng hắn, bây giờ Trương Gia Sâm đã trở thành người giỏi nhất trong thôn rồi.

Nhờ có sự tồn tại của Trương Gia Sâm mà bây giờ cha hắn mới nhận được sự kính trọng của những người trong thôn, có rất nhiều người đều tìm đến cửa nhà nhờ hắn giúp đỡ.

Cha của Trương Gia Sâm không nói gì thêm, ông đi vào phòng ngủ, còn Trương Gia Sâm thì ra ngoài ban công hút thuốc.

Đứng trên ban công nhìn hàng triệu ngôi nhà đang sáng đèn, thành phố này rực rỡ vô cùng, mỗi một tấc đất đều là một núi tiền.

Lúc mới tốt nghiệp, hắn không có cách nào để sống ở cái thành phố này, cả đời này cũng không thể mua nổi một căn nhà ở đây, không có bất cứ cách nào để cắm rễ ở đây cả.

Hắn là sinh viên đại học ở trong thôn, mỗi lần nhắc đến hắn ai cũng đều khen không ngớt lời, chính những lời tán dương và áp lực buộc hắn không thể không nỗ lực sống sót ở đây, cho dù có hy sinh cũng đáng giá.

Hắn thành công rồi, cho nên hắn nhất định phải bảo vệ thành công của mình, vượt mọi khó khăn, quyết chí tiến lên.

Dùng tiền tài và đia vị tạo nên sự thành công của mình, hủy diệt con người bần hàn của hắn ở quá khứ.

Trương Gia Sâm dập tắt đầu thuốc, vẻ mặt hờ hững.

Sáng hôm sau, Ninh Thư bèn đến trường đại học tìm con trai chị Bình, cậu ta hình như chưa biết mẹ mình xảy ra chuyện, lúc cậu ta từ trên ký túc xá xuống ánh mắt vẫn còn mông lung ngái ngủ.

Ninh Thư nhìn con trai của chị Bình, cậu ta chỉ là một nam sinh đại học bình thường.

Ninh Thư đưa con trai của chị Bình đến đồn cảnh sát, cậu ta không hề biết người phụ nữ xinh đẹp nãy đưa mình đến đồn cảnh sát để làm gì, cậu ta cũng không làm việc bậy bạ, trái pháp luật gì.

Vừa mới bước vào đồn công an, Ninh Thư liền bắt gặp Trương Gia Sâm.

Đến sớm vậy ư? Ninh Thư chớp mắt nhìn Trương Gia Sâm.

Vừa đi ra đã nhìn thấy Ninh Thư, Trương Gia Sâm cũng rất sửng sốt, lại nhìn thấy cậu bé ngây ngô đứng bến cạnh cô, trong mắt hắn hiện lên một tia lo lắng, không vui, nhìn thấy vợ mình ở cùng một chỗ với người đàn ông khác đương nhiên là không vui rồi.

Ninh Thư hỏi hắn: "Sao anh lại ở đây?"

Trương Gia Sâm liếc mắt nhìn con trai của chị Bình, sau đó dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô trả lời: "Anh đến gặp chị Bình, anh muốn hỏi bà ta vì sao lại làm như vậy? Muốn thuyết phục bà ta nhận tội."

Ninh Thư:...

"Đây là ai?" Trương Gia Sâm nhìn con trai của chị Bình từ trên cao xuống, khí chất cường thế, con trai của chị Bình đứng trước mặt hắn tựa như một chú gà con đối mặt với một con hổ già vậy.

Sắc mặt cậu ta dao động, nhất là khi nghe hai chữ chị Bình từ miệng người đàn ông này càng làm cậu ta có cảm giác bất an.

Thêm vào đó là khí chất cường thế trên người đàn ông này, nó lại càng làm trái tim cậu đập thình thịch, tay đổ mồ hôi.

Ninh Thư nói: "Đây là con trai của chị Bình, em đưa cậu ta đến thăm mẹ của mình."

Trương Gia Sâm mãnh liệt nhìn về hướng Ninh Thư: "Em mang con trai bà ta đến đây làm gì?"

"Mẹ muốn gặp con trai thì có gì sai à?" Ninh Thư nói với Trương Gia Sâm, sau đó cô nhìn thoáng qua hắn rồi bước vào cục cảnh sát.

Vẻ mặt của cậu con trai tái nhợt, cậu ta không tin mẹ mình lại bị bắt vào đồn cảnh sát.

Vẻ mặt của Trương Gia Sâm biến đổi không ngừng, cuối cùng hắn vẫn theo Ninh Thư vào đồn cảnh sát.

"Không phải lúc nãy anh đã gặp bà ta rồi sao?" Cô hỏi Trương Gia Sâm.

Hắn cười nói với cô: "Dù sao thì chúng ta cũng đã gặp nhau rồi, tí nữa chúng ta cùng về, Diệu Diệu, trưa nay chúng ta ăn cơm cùng nhau đi, đã rất lâu rồi chúng ta chưa ăn cơm cùng nhau, không cần phải về nhà đâu, chỉ có anh với em thôi."

Trương Gia Sâm đã dùng hình tượng dịu dàng thắm thiết này để che giấu bộ mặt giả dối và tâm tư ngấm ngầm suy tính của mình.

Thỉnh thoảng mới gặp dịp mua vui, mà Miêu Diệu Diệu lại chính là đối tượng mua vui của Trương Gia Sâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui