Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Cha của Trương Gia Sâm gọi Ninh Thư lại, sau đó hỏi: “Không phải là nói muốn cứu Gia Sâm sao? Tại sao nó còn bị phán 20 năm tù giam?

Ninh Thư:...

Ninh Thư thật sự không biết phải nói gì, Trương Gia Sâm muốn giết chết cha của Miêu Diệu Diệu, vậy mà bây giờ bọn họ còn mặt mũi để hỏi cô tại sao không cứu Trương Gia Sâm.

Chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy chột dạ và áy náy sao?

“Tôi đã thử cầm tiền để đi khơi thông các mối quan hệ, nhưng tất cả đều vô ích, tội của Trương Gia Sâm quá nghiêm trọng, hắn muốn giết chết cha của tôi.” Ninh Thư cầm túi lên rồi đi thẳng ra khỏi đó.

Sắc mặt của cha hắn trở nên tái nhợt, bây giờ đã không còn là thông gia nữa mà thành kẻ thù rồi.

Em gái Trương kéo Ninh Thư lại: “Cô đã dùng hết một triệu tệ tiền bán nhà rồi sao, căn hộ đó cũng có phần của anh tôi, cô phải trả lại phần đó cho chúng tôi.”

Ninh Thư nhíu mày, em gái Trương và đám người của Trương gia lại có thể lạnh lùng như vậy sao? Anh trai của cô ta phải ngồi tù, vậy mà em gái Trương còn có tâm tư bàn về chuyện tiền bán nhà.

Ninh Thư nói: “Đã dùng hết rồi, một đồng cũng không có.”

“Miêu Diệu Diệu, cô chính là muốn chiếm nốt phần tiền còn lại.” Em gái Trương tức giận.

Ninh Thư lạnh lùng nói: “Căn nhà đó là của tôi, và tôi có quyền quyết định sẽ dùng chỗ tiền đó vào việc nào, tôi nói không còn thì là không còn, vậy cô muốn làm thế nào?”

Em gái Trương giận dữ, mẹ của Trương Gia Sâm cũng ra nhập vào hàng ngũ đòi nợ: “Mới có mấy ngày mà cô đã tiêu hết hơn một triệu tệ sao, không thể nào, đồ đàn bà lòng dạ hiểm độc kia, có phải là cô muốn nuốt hết tiền của Gia Sâm không.”

Ninh Thư nở một nụ cười lạnh, sau đó đi thẳng về phía xe của mình, cô không rảnh mà nói chuyện với những người này.

Về đến nhà, cha Miêu hỏi Ninh Thư: “Chuyện này xử lý như thế nào, tòa án đã xử thế nào?”

“Tất cả tài sản của Trương Gia Sâm đã bị tịch thu, còn bị phán mười tám năm tù giam.” Ninh Thư nói.

Cha Miêu lạnh lùng nói: “Nên như thế.”

“Con gái, có phải con vẫn chưa quên được Trương Gia Sâm không?” Cha Miêu nhìn thấy sắc mặt của Ninh Thư không được tốt cho lắm nên có phần nóng nảy: “Con gái, không phải con muốn chờ Trương Gia Sâm mười tám năm chứ?”

“Làm sao có thể chứ?”

Ninh Thư không biết nên khóc hay nên cười, tại sao cô phải đợi Trương Gia Sâm mười tám năm chứ, nếu như nguyên chủ đã đưa ra những yêu cầu này thì cũng đồng nghĩa với việc cô ấy không còn chút tình cảm nào Trương Gia Sâm cả.

Trương Gia Sâm hại chết cha mẹ và khiến nguyên chủ phải trắng tay, đáng lẽ cô ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc nhưng tất cả lại bị Trương Gia Sâm phá hủy, nếu như Miêu Diệu Diệu còn yêu và muốn chờ đợi hắn thì cô dám chắc não của cô ấy đã bị úng nước rồi.

“Vậy thì được rồi, con cũng nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn với Trương Gia Sâm đi, dù sao trên đời này vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt.” Cha Miêu đau lòng nói, con gái mình có khi nào vì gả cho một tên súc sinh như vậy mà bị ám ảnh tâm lý không.

Thậm chí còn có thể vì thế mà cô độc cả đời!

“Chuyện này chúng ta sẽ nói sau.” Sau khi cô rời khỏi đây mà Miêu Diệu Diệu muốn tìm kiếm một hạnh phúc khác để chữa trị vết thương lòng thì đó đều là chuyện của Miêu Diệu Diệu.

Sắc mặt của cha Miêu càng trở nên xấu hơn, ông cảm thấy con gái mình đã bị tên khốn Trương Gia Sâm kia làm cho bị thương thấu tim.

Sáng hôm sau, Ninh Thư mở báo ra thì lập tức thấy gương mặt của Trương Gia Sâm ở ngay trang nhất, nội dung trên đó là những tội ác của Trương Gia Sâm, nhất là chuyện hắn muốn đầu độc bố vợ của mình, nói hắn là một kẻ súc sinh đội lốt con người.

Dù sao bây giờ Trương Gia Sâm trở thành người nổi tiếng nhất thành phố này.

Ninh Thư đặt tờ báo xuống, bắt đầu ăn sáng để chuẩn bị đi làm, cha Miêu gọi Ninh Thư lại: “Hôm nay con cũng không cần phải đi làm, cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, công việc để làm sau cũng được.”

“Nhưng mà hôm nay có một cuộc họp rất quan trọng.” Ninh Thư nói.

Biểu tình của cha Miêu càng thêm lo lắng: “Diệu Diệu, con gái yêu quý của cha, nếu như con cảm thấy đau lòng thì cứ khóc lớn lên, không cần phải liều mạng làm việc để làm tê liệt bản thân.”

Ninh Thư:...

Cô không đau lòng chút nào cả, cha Miêu nhìn thấy cô đau lòng lúc nào vậy?

“Cha, con thật sự không đau lòng, tại sao con phải đau lòng, con nên vui vẻ, bởi vì có thể sớm nhìn thấy bộ mặt thật của Trương Gia Sâm, không để cho hắn có cơ hội làm hại đến chúng ta.” Ninh Thư vỗ vai cha Miêu giống như một người bạn rồi nói: “Cha, cha yên tâm đi, con không yếu ớt như vậy, lần này coi như con đã học được một bài học, hiện tại con đã trưởng thành rồi, và con cũng không cảm thấy đau lòng.”

“Thật sao?” Cha Miêu vẫn không thật sự tin tưởng.

Ninh Thư gật đầu: “Là thật.”

Miêu Diệu Diệu đã chết một lần nên cuối cùng thì cũng trưởng thành rồi.

Ninh Thư đến công ty và bắt đầu xử lý mọi chuyện, nhưng vừa mới đến công ty thì lại gặp cả nhà Trương Gia Sâm đang làm loạn trước cửa công ty, mẹ của hắn thì không ngừng khóc lóc, nói con dâu độc ác, lòng dạ hiểm độc, nuốt hết tiền bán nhà.

Mọi người trong công ty đều biết chuyện của Trương Gia Sâm, nên khi nghe mẹ hắn nói như vậy thì ai cũng lộ ra vẻ khinh thường, Trương Gia Sâm là một kẻ nghèo kiết xác, tài sản cũng đã bị tịch thu, thì còn tiền đâu mà để cho người khác lấy mất chứ?

Ninh Thư cảm thấy người của Trương gia đều là một đám da mặt dày, Trương Gia Sâm đã bị như vậy mà bọn họ còn có mặt mũi để đến công ty.

Ninh Thư cũng không để ý đến những người này, đợi đến lúc xử lý hết mọi công việc thì cô lập tức đến công ty luật, yêu cầu luật sư soạn thảo đơn ly hôn.

Cất đơn ly hôn vào trong túi, Ninh Thư bèn đến trại tạm giam.

Trương Gia Sâm mặc áo tù, bị cảnh sát dẫn ra, đầu của hắn bị cạo trọc, người cũng trở nên rất gầy gò.

Ninh Thư nhìn về phía quả đầu trọc lốc của Trương Gia Sâm thì chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, lúc Trương Gia Sâm có tóc thì rất đẹp trai, nhưng khi hắn không có tóc thì, hừ...

Khi nhìn thấy Ninh Thư thì biểu cảm của Trương Gia Sâm rất bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười dịu dàng với Ninh Thư, nhưng nụ cười đó hoàn toàn khác với nụ cười thâm tình trước đây của Trương Gia Sâm.

Nó ung dung và thoải mái.

Ninh Thư nhíu mày, cô không thể hiểu được con người của Trương Gia Sâm, tâm tư của hắn vô cùng thâm trầm.

“Diệu Diệu.” Trương Gia Sâm gọi Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn về phía hắn, cô cũng rất muốn biết hắn sắp nói gì.

“Chuyện ở công ty rất vất vả sao? Em gầy hơn trước kia nhiều.” Trương Gia Sâm bình tĩnh nói, giống như hai người bạn đang nói chuyện thời tiết với nhau vậy.

Hắn như vậy khiến cho tóc gáy của Ninh Thư đều dựng đứng, Trương Gia Sâm lúc này vô cùng quỷ dị.

Ninh Thư lắc đầu, nói: “Vẫn tốt.”

“Diệu Diệu, nếu như em đã biết mọi chuyện thì nhất định em sẽ rất hận anh.” Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư không nói lời nào, đương nhiên là Miêu Diệu Diệu rất hận hắn.

Trương Gia Sâm cười với Ninh Thư: “Em không giống với trước đây, Diệu Diệu mà anh biết không kiên cường như vậy, cái gì đã làm em thay đổi, và em biết được những chuyện này từ khi nào.”

“Khi anh vứt tôi ở nông thôn.” Ninh Thư lạnh lùng nói.

“Quả nhiên là thế sao?” Trương Gia Sâm hít một hơi thật sâu: “Anh biến thành như vậy một phần cũng nhờ công của em.”

Khi Trương Gia Sâm nói những lời này không hề có một tia oán hận, vô cùng bình tĩnh, cứ như là hắn đang nói chuyện phiếm với Ninh Thư.

Ninh Thư híp mắt lại, người đàn ông như Trương Gia Sâm thật là làm cho người khác đoán không ra mà.

Tâm tư của hắn sâu như biển vậy.

Thực sự là không thể tưởng tượng được một người đến từ vùng sâu vùng xa lại có tâm tư thâm trầm như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui