Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Hiên Hồng Vũ đã bị Thượng Quan Tình Nhu hấp dẫn, thậm chí còn không thể tự kiềm chế cảm giác của mình, đã hình thành nên một loại tình cảm không thể nào từ bỏ được.

Loại tình cảm này không phải thứ mà người bình thường có thể chịu được, sẽ chỉ khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt và muốn chạy trốn.

Có thể trong mắt người bình thường, Hiên Hồng Vũ giống như một kẻ điên, chỉ gặp Thượng Quan Tình Nhu có một lần đã biến thành người điên.

Thảo nào mà ở trong kịch bản Hiên Hồng Vũ lại bị Thượng Quan Tình Nhu giết chết không chút ngần ngại, sau đó lại cùng Ngũ hoàng tử Hiên Tiêu Thiên ở bên nhau.

Cô là một người phụ nữ của thời đại mới, cô làm sao mà chấp nhận được loại người không có nhân tính như vậy.

Ta là ta, không phải là của ngươi, không thuộc về bất cứ ai, ta có tư tưởng của mình, ta là một người có tự tôn của mình, không phải là một món đồ chơi tình cảm.

Ninh Thư rất muốn ngăn cản Hiên Hồng Vũ, ngăn hắn ta càng chạy càng nhanh trên con đường tới cái chết.

Chủ tử, cầu xin ngươi hãy tỉnh táo lại, cầu xin ngươi đừng đi tìm đường chết.

Hiên Hồng Vũ khép lại quyển sổ, không mặn không nhạt nói: “Tốt, sau này đều ghi lại như vậy.”

Ninh Thư ôm mặt nói: “Cảm ơn chủ tử đã khen ngợi.”

Ninh Thư do dự một chút rồi nói: “Chủ tử, người thích Thượng Quan tiểu thư như vậy, nên thành thân với nàng đi.”

Cũng sẽ không bị Ngũ hoàng tử cướp mất, sau đó Hiên Hồng Vũ chỉ có thể nhìn chằm chằm thê tử người khác mà nghiến răng nghiến lợi.

Hiên Hồng Vũ thờ ơ nhìn thoáng qua Ninh Thư, trong mắt lạnh lùng mà thờ ơ, lạnh lùng mắng: “Láo xược.”

Ninh Thư trong lòng bất đắc dĩ, phù một tiếng quỳ xuống đất, xin lỗi nói: “Chủ tử tha tội, là thuộc hạ lắm mồm.”

Hiên Hồng Vũ đang tức giận việc cô dám chỉ bảo hắn phải làm gì, bọn họ không phải là người ở cùng một tầng lớp, thậm chí cũng không thể đưa ra ý kiến.

Ninh Thư ở trong lòng đã từ bỏ việc ghép đôi cho Hiên Hồng Vũ và Thượng Quan Tình Nhu, điều đúng đắn là phải nỗ lực luyện công, chờ đến khi Hiên Hồng Vũ bị nàng ta giết hại thì cứu mạng hắn là được rồi.

“Ngươi hãy nhớ cho kỹ thân phận của mình.” Hiên Hồng Vũ thờ ơ nói, cầm lấy quyển sổ ném cho Ninh Thư, Ninh Thư cất quyển sổ đi, quay trở lại phủ Thượng thư bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu.

Ninh Thư nên làm tốt chức trách của một vệ sĩ, những chuyện khác Ninh Thư không muốn xem vào nữa.

Kịch bản phát triển như thế nào thì mặc kệ nó.

Nhưng nhiệm vụ này không hề dễ dàng, Thượng Quan Tình Nhu rất thích tham gia yến hội, đây là loại người thích những thứ mới mẻ, mà cô giống như cái đuôi lúc nào cũng chạy theo Thượng Quan Tình Nhu.

Mỗi lần đến yến hội đều hấp dẫn sự chú ý bao nhiêu nam nhân, kể cả khi ở trên đường hay trong quán trà, cũng đều gặp phải những nam nhân anh tuấn đẹp trai.

Đây là một bộ sưu tập mỹ nam.

Hơn nữa những nam nhân này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tình cảm với Thượng Quan Tình Nhu, kể cả không thích cũng sẽ coi nàng như bạn bè.

Chắc là do Thượng Quan Tình Nhu không thích làm bộ, thái độ lại rất tốt, khiến cho những nam nhân này cảm thấy mới mẻ, ở thời đại này nam tử gặp nữ tử đều là nhã nhặn lịch sự, ở trước mặt nam tử đều rất căng thẳng, tuân thủ lễ nghi, sẽ không làm chuyện gì thất lễ.

Không giống như Thượng Quan Tình Nhu hoạt bát như vậy khiến người ta cảm thấy mới mẻ, Thượng Quan Tình Nhu không hề phân biệt nam nữ, thoải mái vỗ vai nam nhân và gọi một tiếng huynh đệ.

Cho nên dù Thượng Quan Tình Nhu có đi tới chỗ nào, tham gia bất cứ yến hội gì, đều có thể nói chuyện với nam nhân.

Ninh Thư lại cảm thấy Thượng Quan Tình Nhu rất thích có nam nhân vây quanh mình, hưởng thụ sự theo đuổi này, lúc trước khi chưa xuyên không là một nữ nhân bình thường, không có sức hút cho lắm, nhưng sau khi xuyên không thì lại có sức hút nam nhân.

Cảm thấy thích thú cũng rất bình thường.

Ninh Thư ghi lại tất cả những chuyện này, sau đó giao cho Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ nhìn những ghi chép trên quyển sổ, trên người tỏa ra một làn khói đen, con ngươi run rẩy, chắc chắn là rất tức giận.

Trong lòng Ninh Thư lại có chút hả hê, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì cả.

Những nam nhân biết đến Thượng Quan Tình Nhu càng ngày càng nhiều, mỗi khi quen biết một nam nhân, nói chuyện cùng nam nhân kia, Hiên Hồng Vũ sẽ không vui, khi không vui Hiên Hồng Vũ sẽ đi tìm những nam nhân phiền phức kia, nếu như thân phận của nam nhân kia không cao, sẽ trực tiếp làm ra một vài chuyện khiến nam nhân kia không thể chịu nổi.

Nếu như thân phận cao, Hiên Hồng Vũ chỉ buồn bực không lên tiếng nhưng ở sau lưng lại làm mấy chuyện xấu.

Hiên Hồng Vũ vẫn cố gắng để mình không làm tổn thương đến Thượng Quan Tình Nhu, nhưng mà cuối cùng vẫn bùng nổ.

Hiên Hồng Vũ mời Thượng Quan Tình Nhu tới phủ của mình, đầu tiên là tỏ tình với Thượng Quan Tình Nhu: “Tình Nhu, trong lòng ta chỉ có nàng.”

Mặt Thượng Quan Tình Nhu hơi đỏ lên, có chút lúng túng, thấy Hiên Hồng Vũ thân phận cao quý, trong lòng cũng có chút tình cảm.

Hiên Hồng Vũ thấy nàng không nói lời nào, bắt đầu nôn nóng: “Trong lòng nàng có ta hay không?”

Thượng Quan Tình Nhu đúng là có tình cảm với Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ thân phận cao quý, hơn nữa lại vô cùng đẹp, Hiên Hồng Vũ là nam tử mà Thượng Quan Tình Nhu cảm thấy hoàn mỹ nhất.

Một nam nhân tốt như vậy lại thích mình, trong lòng Thượng Quan Tình Nhu vẫn rất vui vẻ, ở hiện đại, một nam nhân tốt như vậy sẽ không bao giờ để ý tới mình.

“Vâng” Thượng Quan Tình Nhu gật đầu.

Hiên Hồng Vũ cười xán lạn, mặt mày như tranh vẽ: “Như vậy nàng chính là người của ta, nếu như nàng dám phản bội ta, ta sẽ giết chết nàng.”

Đang đắm chìm trong không khí mỹ nam bày tỏ với mình, Thượng Quan Tình Nhu lập tức giật mình một cái, xoay đầu lại nhìn Hiên Hồng Vũ, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi nói gì thế?”

“Ta nói nàng là của ta, chỉ có thể nói chuyện với mình ta, không được nói chuyện với nam nhân khác, nếu không… Ta sẽ giết nàng.” Giữa lông mày Hiên Hồng vũ mang theo ý cười và hân hoan, lời nói ra lại lạnh lùng và độc ác.

Ninh Thư ngồi chồm hổm trên tàng cây xem tro vui:...

Mẹ nó, nếu như là cô, nghe thấy những lời nói như thế sẽ chạy mất.

Hiển nhiên Thượng Quan Tình Nhu cũng bị dọa cho sợ hãi, nhưng vẫn dựa vào lý lẽ mà biện luận, cứng cổ nói: “Sao ngươi có thể như vậy chứ, ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta nói chuyện với nam nhân khác, ngươi xen vào chuyện của ta hơi nhiều rồi đấy.”

Hiên Hồng Vũ nghe thấy lời này, sắc mặt không hề tốt, nhưng vẫn nói: “Ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu không… Ta thực sự sẽ giết chết nàng.”

Thượng Quan Tình Nhu quả thực tức chết đi được, nam nhân này cũng quá bá đạo rồi, không lẽ thổ lộ với mình xong, mình chính là thuộc về hắn.

“Ta không thích một nam nhân có chủ nghĩa độc chiếm.” Thượng Quan Tình Nhu xoay người muốn đi, một chút tình cảm nàng dành cho Hiên Hồng Vũ lập tức biến mát.

Nàng có thể hiểu một nam nhân luôn muốn độc chiếm nữ nhân của mình, nhưng không thể không chế nàng như vậy.

Hiên Hồng Vũ sắc mặt không tốt, mím chặt môi, bắt được cổ tay Thượng Quan Tình Nhu, nặng nề hỏi: “Nàng không thích ta?”

“Đúng, ta không thích ngươi.” Thượng Quan Tình Nhu lớn tiếng nói.

Đối mặt với tình huống như vậy, Ninh Thư nghĩ theo như kịch bản bình thường, Hiên Hồng Vũ phải ápThượng Quan Tình Nhu lên tường, sau đó sẽ là một hồi mãnh liệt, trực tiếp hôn Thượng Quan Tình Nhu đến choáng váng đầu óc, lâng lâng không biết chuyện gì, nhưng nếu chỉ dựa vào khuôn mặt, Hiên Hồng Vũ sẽ chẳng giải quyết được chuyện gì.

Hiên Hồng Vũ vẫn áp Thượng Quan Tình Nhu lên tường, nhưng không hôn, mà là siết chặt cổ của Thượng Quan Tình Nhu, ngoài miệng còn nói: “Ngoan, đừng có chọc tức ta, ta sẽ giết nàng.”

Ninh Thư: Ta...

Ninh Thư thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tình Nhu bị siết đến đỏ bừng, vội vàng nhảy từ trên cây xuống, nhìn Hiêu Hồng Vũ hô lên: “Chủ tử.”

Tiếp tục bị bóp cổ như vậy, Thượng Quan Tình Nhu chắc chắn sẽ chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui